Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 184: 184: Quay Trở Lại Điểm Bắt Đầu






Không khí giữa hai người ngay tức khắc đông cứng lại, giương cung bạt kiếm, khí thế như có thể lao vào nhau ẩu đả đến nơi.

Trong mắt Hoàng là không cam lòng, hắn hơi nhíu mày, nói với Sơn:
“Là tôi phải cảm ơn anh vì đã chăm sóc vợ tôi mới phải.”
Trái ngược với vẻ không vui trên khuôn mặt của hắn, bên khóe môi Sơn vẫn là nụ cười mỉm dịu dàng, giống như anh thường ngày.
“Nếu anh đã tới đây rồi, thì tôi cũng yên tâm, không lo lắng chuyện Tâm không gọi được taxi nữa.

Nếu cô ấy không gọi được xe, thì chắc anh cũng không ngại đưa người về đâu nhỉ?”
Miệng thì cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không dịu dàng chút nào.

Lời này rõ ràng ám chỉ rằng Hoàng chỉ là “sự lựa chọn thứ hai”, còn kém hơn cả tài xế taxi.

Hắn đã bao giờ bị người ta châm chọc đến rõ ràng như vậy.
Cố gắng nặn ra một nụ cười, có lẽ chính là tiêu chuẩn của cái mà người ta hay nói “ngoài cười nhưng trong không cười”, hắn nói:
“Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng cô ấy là vợ tôi, mọi chuyện của cô ấy, tôi tự lo được.

Chắc là chưa cần làm phiền tới một người bạn như anh lo lắng.”
Sơn gật đầu, mỉm cười rút tay về.
“Vậy thì tốt.”
Lại quay sang nói với Tâm:
“Anh về với Gấu, nếu có chuyện gì khác thường hoặc ai đó muốn gây bất lợi cho em, thì cứ gọi cho anh nhé, đừng ngại.

Anh mở máy cả ngày.”
Đợi cô gật đầu, anh mới quay người đi vào trong bệnh viện.
Nghe thấy lời anh nói, từng câu từng chữ giống như đang châm chọc mình, Hoàng không nén nổi tức giận.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt không hề có độ ấm của cô khi nhìn mình, hắn lại cố kìm nén lại, không phát tác.
Không thể phát tác được, vì hắn mới chính là bên không chiếm được ưu thế, càng xúc động lại càng dễ thua cuộc.
“Gọi xe giờ này đúng là không dễ, anh đưa em về nhé.”
Cô không chút do dự lắc đầu.
“Tôi có thể tự đi được, không cần làm phiền anh quan tâm.”
Hắn thở dài.
“Em đi cùng với anh, về nhà chúng ta xem một chút được không.


Bé Kem rất nhớ em đấy.”
Và anh cũng rất nhớ em.

Đương nhiên câu sau hắn chỉ có thể nói trong lòng một cách vụng trộm, chứ nếu nói ra miệng, không thể nghi ngờ, cô sẽ quay người đi thẳng.
Nhắc đến Kem cũng là nhắc đến thứ mà cô không thể bỏ.

Từ ngày còn ở Trung tâm cứu hộ chó mèo, cô đã rất thích bé mèo lông đen này, sau đó nhận bé về nuôi, cũng chính là cô cho bé con ăn, thay thuốc, đưa đi bệnh viện.

Nói là chăm như chăm con cũng không quá.
Khi rời khỏi nhà họ Lục, không phải cô không nghĩ tới việc mang bé Kem đi theo.

Nhưng nghĩ tới chính mình còn không biết sắp tới sẽ đi đâu, làm sao có thể đảm bảo cho Kem một môi trường tốt đẹp.

Nên cho dù một vạn lần không muốn, cô cũng phải đi một mình, để mèo ở lại.
“Kem dạo này thế nào? Sức khỏe vẫn ổn chứ? Vết thương trên chân nữa, có bị tái phát hay gì không?”
Nhắc tới người thì cô không muốn nói chuyện, nhưng nhắc mèo lại hỏi một tràng dài.

Hắn thầm ảo não, xem ra trong lòng cô, địa vị của Kem còn vượt xa hắn.

Nhưng ít ra cũng có thể tìm được một chủ đề để nói chuyện với cô.
“Vẫn ổn.

Cụ thể thế nào thì em trở về xem sẽ biết.”
Nghe hắn nói như vậy, cô biết rằng chuyện trở về đã là tình thế bắt buộc rồi.

Nếu không màng đến mèo mà đi thì cũng được, nhưng trong lòng cô sẽ lo lắng không yên.
Lần này coi như là hắn đã chọc trúng tử huyệt của cô rồi.
“Vậy được, tôi sẽ trở về xem bé con một chút.”
Cô quay đi, không để ý trên môi hắn là nụ cười tinh quái.

Sớm biết mèo con có sức nặng như vậy trong lòng cô, hắn đã mang ra làm cái cớ để đưa cô trở về từ lâu rồi, không phải khổ sở chạy qua chạy lại, rồi lại tranh cãi với cô mà không có tác dụng gì đáng nói.
Trở về căn biệt thự từng là nhà tân hôn của hai người, cô có cảm giác như đã là chuyện kiếp trước kiếp này.
Trong vườn, mấy cụm hoa nhài lần trước hai người trồng đã nở bung ra khá nhiều hoa trắng nhỏ.

Cô hít sâu một hơi, trong không khí tràn vào buồng phổi thoang thoảng mùi hương hoa nhài thanh mát.

“Nếu anh thích loại hoa khác thì cũng không nhất thiết phải để lại hoa nhài trong vườn.

Dù sao lần đó trồng hoa cũng là theo sở thích của tôi.”
Cô dối lòng mà nói như vậy.

Hắn lại lắc đầu:
“Hoa nhài cũng là loại hoa gắn bó với cả tuổi thơ của anh.

Ở nhà cũ ông trồng rất nhiều, anh cũng quen với sự tồn tại của nó rồi.

Vả lại, công việc của anh rất bận rộn, nếu trồng mấy loại hoa đỏng đảnh khác, anh sợ mình không thể chăm sóc nổi cho chúng.”
Hắn nói tới hợp tình hợp lý, cô không có lý do gì để phản bác cả, đành phải mặc kệ hắn.

Dù sao cũng là nhà hắn, hắn muốn trồng gì không trồng gì cô cũng chẳng ngăn cản được.
“Kem ở đâu?”
Vừa vào cửa đã nhắc tới hoa của cô, mèo của cô, không hỏi thăm người một câu nào.

Hắn tự biết sức nặng của bản thân so ra không là gì cả, liền nhanh chóng dẫn cô lên phòng của mèo.
“Vẫn ở trong phòng này, mới có vài ngày, anh cũng đâu thể mang nó tới chỗ khác được.”
Cô gật đầu với hắn, mở cửa đi vào.
Trong phòng, Kem đang chúi mũi vào khay hạt.

Không phải ăn, mà là nghịch ngợm.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cục lông đen vội vàng lao ra ngoài cửa, nhào tới chân của người đi vào.
Vẫn nghe nói mèo là loài vật nuôi cao quý lãnh diễm, không thân cận với người như chó.

Nhưng Kem nhà cô lại vừa vặn trái ngược với những con mèo khác, rất thích quấn người, chính xác là quấn cô.
“Meo… meo… Mấy hôm nay Kem ăn uống thế nào? Chị bế thử xem nào… nặng hơn nhiều rồi đấy.”
Cô bế mèo lên, ôm trong lòng.

Kem hướng về phía cô meo vài tiếng, lại hướng về phía người đàn ông đứng ngay gần đó meo thêm vài tiếng.
Hoàng ảo não nhìn một người một mèo, hay nói đúng hơn là nhìn mèo với ánh mắt “ghen tị”.


Thầm nghĩ trong lòng: “Vậy là cô ấy không bỏ mày rồi, mày vui nhé, meo meo tích cực thế cơ mà.

Ở đây chỉ có mình tao là bị cô ấy bỏ thôi.”
“Em chơi với mèo đi nhé.

Anh đi sang phòng bên làm việc.”
Công việc của hắn bận rộn, đáng ra hôm nay phải tăng ca, nhưng vừa biết được cô và Sơn ở cùng một chỗ, lại không kìm lòng được chạy đến.

Hậu quả của một phút xúc động chính là giờ này phải về ngồi trong phòng làm việc, mở mail xử lý nốt công việc còn tồn đọng.
Nhưng tăng ca tại nhà thêm một lúc mà có thể “lừa” được cô trở về nhà một chuyến, hắn cam tâm tình nguyện.
“Anh cứ đi làm việc của anh đi, nói với tôi làm gì.”
Cô trở về là vì mèo, đâu phải vì người.

Nên hắn đi đâu làm gì cô không quan tâm, không có hắn ở đây cô càng thoải mái hơn.
“Cũng khá muộn rồi, để mai dậy rồi chơi với Kem tiếp, nó cũng ở đây thôi chứ không đi đâu cả.

Chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy chắc chắn, mất một lúc cô mới nhận ra hắn nói là “chúng ta” chứ không phải “anh” hay “em”, tức là theo ý hắn, hai người sẽ ở chung một phòng.
Riêng việc này cô phải quán triệt rõ ràng ngay từ đầu.
“Với quan hệ của chúng ta hiện tại, thì việc ngủ chung một phòng là không hợp lý.

Nếu tôi ngủ trong phòng ngủ chính, anh cần phải ở một phòng khác.

Còn nếu anh không muốn ở phòng khác, thì chỗ đó để cho anh, tôi xuống phòng cho khách dưới tầng một.”
Đây là nhà hắn, hăn sắp xếp thế nào thì cô sẽ nghe theo như vậy.
Đã lường trước được tình huống này, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi thất vọng.
“Vậy thì em ngủ trong phòng chúng ta đi, anh sẽ tới phòng khác.”
Cô cũng không nghĩ tới đến nhà hắn lại để cho chủ nhà đi phòng khách ngủ là chuyện vô lý đến mức nào.

Vì đây cũng đã từng là nhà của cô, căn phòng này cũng là nơi cô ngủ hàng đêm suốt hai năm trời.
Hồi mới kết hôn, hắn cả tuần không thấy mặt là chuyện bình thường, cô cũng thường xuyên ngủ một mình trong căn phòng to rộng.
“Ngủ ngon nhé, anh đi đây.”
Hắn quay người xuống cầu thang, không quên chúc cô ngủ ngon.

Cô gật đầu, đợi hắn quay người rời đi rồi mới đóng cửa lại.
Mọi thứ trong căn phòng này vẫn nguyên vẹn như ngày cô rời đi, chỉ khác là tủ quần áo đã không còn đồ của cô nữa.

Cô nhìn quanh phòng, rồi tiến tới một ngăn kéo, tra chìa khóa, mở ra.
Trong ngăn kéo này là đủ các loại sổ, nhật kí của cô từ trước tới giờ, lưu bút, vật kỉ niệm, bưu thiếp… đều ở đây.


Nằm trên cùng là một cuốn sổ bìa da, trông có vẻ khá cũ.
Cô cầm lấy cuốn sổ bìa da trên cùng, giở ra xem.

Từ trang đầu tiên tới trang cuối cùng có chữ, đều chằng chịt một cái tên: Lục Huy Hoàng.

Vuốt mép sổ hơi sờn, cô bất giác nói ra thành tiếng:
“Vậy mà tôi lại có thể yêu anh tới tận mười một năm.

Đời người có mấy lần mười một năm cơ chứ…”
Cô tiếc nuối về một thời đã qua, cũng tiếc nuối vì chính mình hiện tại không giữ được sự nhiệt huyết và tình yêu của thuở ban đầu.

Mười một năm trước cô yêu hắn, nhưng hắn lại trở thành bạn trai cùa chị gái cô.

Bây giờ cô vẫn yêu hắn, và hắn lại sắp trở thành chồng cũ của cô.
Cùng lúc đó, tại cửa một căn nhà trên tầng chín của một tòa chung cư, một cuộc giằng co đang diễn ra.
“Anh tránh ra để cho tôi đi vào nhà.”
Hồng nhíu mày, nhìn người đàn ông vừa mặt dày đi theo cô vào thang máy lên tới tận đây, lại còn quấn lấy cô, chặn trước cửa không cho cô về nhà mình.

Người đàn ông đó lại chơi xấu, nói với cô:
“Muốn vào cũng được, đưa tôi chìa khóa, tôi giúp cô mở cửa.”
Tên sói đuôi to này, ai ngu ngốc mà lại đưa chìa khóa cho hắn ta cơ chứ.

Ai chẳng biết hắn ta là sói, suốt ngày ôm đuôi chạy tới chạy lui.

Đưa chìa khóa cho hắn khác nào dâng dê vào miệng cọp, dâng gà vào miệng cáo.
“Anh cứ đợi đấy.

Đây là nhà tôi, mắc mớ gì phải đưa chìa khóa cho anh.”
Đáp lại Hồng là nụ cười nửa miệng thiếu đánh của Đức.
“Không đưa chìa khóa thì không vào nhà, chúng ta cứ ở ngoài này đi vậy.

Tôi cũng không ngại đâu, ở trong nhà hay ở ngoài cửa với cô cũng đều được cả.

Chỉ sợ cô chân yếu tay mềm, không thích hợp ở ngoài cửa dãi nắng dầm sương.”
Nói cứ như kiểu lo lắng cho cô lắm, nhưng rõ ràng người đang chặn trước cửa nhà người khác là hắn, mặt dày đòi người ta đưa chìa khóa nhà cũng là hắn.
Hồng trừng mắt nhìn hắn, nói:
“Anh muốn như thế nào thì mới để cho tôi vào nhà?”
Đức vẫn không để ý tới thái độ của cô gí trước mặt, chỉ cười cười:
“Nói chuyện một chút thôi, nếu nói chuyện xong mà vui vẻ thì vào nhà nói tiếp.”.