Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 182: 182: Con Em Đã Mất Rồi






Hoàng đã rời khỏi, Tâm an ổn yên tĩnh ăn xong bữa sáng mà không có người làm phiền.

Nhưng trong lòng cô vẫn hơi lấn cấn vì chuyện của ông nội.

Hoàng đã nói tìm được manh mối liên quan, nhưng từ lúc vội vã trở về công ty tới giờ, hắn vẫn chưa liên lạc gì với cô cả.
Nhận ra mình đang rất ngóng chờ được hắn liên lạc, cô hơi đen mặt, lắc đầu, quyết định bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ này, tập trung ăn cho xong bữa sáng.
“Em gái có ăn gì nữa không? Hồi nãy em trai nhà em đi vội quá, chị trả lại tiền thừa còn không kịp lấy.

Ăn gì nữa để chị làm cho, nếu không thì chị trả tiền thừa cho em.”
Cô lắc đầu, hắn đã trả tiền là tiền của hắn, đâu có liên quan gì tới cô.
“Không cần đâu chị, em tự trả tiền phần của em.

Bọn em không ăn chung, cũng không trả tiền chung.”
Bà chủ thấy cô không có ý định lấy tiền thừa nhưng cũng không mấy vui mừng vì chiếm lợi từ người khác, cười xòa, không muốn nhận tiền từ tay cô:
“Em trai không ăn miếng nào, chị lấy tiền cũng thấy ngại.

Cái này là tiền trả cho suất của em… Thế này đi, chị không lấy tiền từ tay em đâu, mấy hôm nữa hai em cứ ra đây ăn, rồi trừ tiền dần.”
Cô không còn cách nào khác đành phải rời đi, cũng thầm quyết định lâu lâu nữa mới quay lại đây.

Nhỡ đâu quay lại mà bà chủ nhất định không lấy tiền thì mệt mỏi lắm.
Tiếng chông điện thoại đột ngột vang lên trong túi xách, cô mở máy ra nhìn thử.

Là Sơn, kể từ lúc đi ngày hội gia đình, cô chưa gặp lại bố con anh lần nào nữa.
“Tâm à? Anh nhờ em chuyện này có lẽ hơi làm phiền em một chút, nhưng bé Gấu nhà anh bị ốm, đang nằm trong bệnh viện mà cứ mè nheo đòi gặp cô Tâm.

Nếu thuận tiện em có thể giúp anh ghé qua đây một lúc không?”
Anh nói chuyện như vậy là quá khách khí với cô rồi.

Tốt xấu gì hai người cũng là bạn, con của bạn mình bị ốm thì đến thăm cũng là chuyện nên làm.

Vả lại, cô cũng rất yêu quý bé Gâu, làm sao có thể từ chối lời đề nghị rất chính đáng của anh được.
“Không làm phiền gì đâu anh, anh bảo Gấu đợi một lát, em tới ngay nhé.”
Nói chuyện vài câu, anh đưa ra ý kiến sẽ tới đón cô, nhưng cô từ chối.

Dù sao cũng là đi thăm bệnh, nào có đạo lý đến thăm bệnh con trai mà lại để bố bé đến tận nhà đưa đi như vậy.

Đến bệnh viện, cô rất nhanh chóng tìm được phòng bệnh nơi bé con đang nằm.

Dạo gần đây hay qua lại bệnh viện, lần thì là thăm người nọ, lần thăm người kia, có khi là chính mình nằm viện, nhưng cô vẫn không thể nào quen nổi mùi thuốc sát trùng gay mũi và không khí lạnh như băng trong bệnh viện.
Bé Gấu đang nằm trên giường, sắc mặt tái hơn mọi ngày.

Trên cánh tay nho nhỏ cắm một chiếc kim truyền, nối với lọ dung dịch đang nhỏ từng giọt một.
“A, cô Tâm, cô Tâm đến rồi.”
Gấu nhìn thấy cô thì hớn hở ra mặt, reo lên.

Tuy giọng nói hơi không giống ngày thường nhưng vẫn có thể nghe ra được là bé đang rất vui vẻ.
“Ừ, cô đến rồi đây.

Hôm nay con thấy trong người thế nào? Có còn đau gì không?”
Bé con lắc lắc đầu, trong hai tròng mắt to tròn đen nhánh như lấp lánh ánh sao.

Cô xoa xoa đầu thằng bé, không kiềm chế được cong lên khóe môi.
“Gấu vào viện lâu chưa anh?”
Sơn đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, thấy cô hỏi mình thì hơi ngẩn người giây lát rồi mới đáp lại:
“Cũng mới thôi em, may là tình trạng không nặng lắm, nằm theo dõi dùng thuốc vài ngày là ổn.

Có điều bé con đang ốm nên hơi mè nheo.

Sáng nay dạy rất sớm nhưng hồi nãy nhất định không chịu ngủ, đòi gặp em bằng được, anh mới gọi cho em.”
Thực ra cô biết nếu như không phải bé Gấu nhất quyết đòi gặp cô, thì anh sẽ không gọi cho cô như vậy.

Vì với mối quan hệ bạn cũ lâu ngày gặp lại của hai người, nhờ vả những chuyện như thế này thì hơi khó mở lời, tuy thời gian vừa qua cô có vẻ thân thiết hơn nhiều với hai bố con.
Xoa đầu bé con nằm trên giường bệnh, cô mỉm cười:
“Gấu có buồn ngủ không? Cô đã tới đây rồi, yên tâm nằm ngủ đi nhé.”
Bé con hơi dẩu môi ra một chút, nhưng nghĩ lại, đúng là có hơi buồn ngủ, bèn vô thức che miệng ngáp một cái.
“Vậy con ngủ một lúc, cô không được thông đồng với bố lừa con ngủ sau đó đi mất đấy nhé.”
Cô bật cười trước tâm tư đơn thuần của đứa trẻ.

Đứa trẻ nào cũng vậy, lúc nào cũng muốn có người lớn ở bên cạnh.

Nhất là lúc ốm đau như thế này, gặp người lớn mình thích bé con sẽ vô thức ỷ lại, dính như sam.

Đợi bé con ngù rồi, đồ đạc cũng được Sơn sắp xếp xong.

Anh cũng kéo một chiếc ghế tới ngồi bên cạnh cô, mở miệng hỏi thăm:
“Cũng lâu rồi không gặp em nhỉ.

Mọi chuyện vẫn tốt cả chứ? Đứa bé trong bụng có ngoan không?”
Anh hỏi câu này đúng là vô tình xát muối vào vết thương của cô, cô lắc đầu thở dài, thôi đành nói cho anh biết vậy.

Tuy rằng đây cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
“Em vẫn ổn, nhưng đứa bé trong bụng đã không còn nữa rồi.”
Tin này đúng là một tin xấu, khiến cho cả người hỏi và người trả lời đều lâm vào tình cảnh lúng túng.

Bầu không khí hài hòa trong phòng bệnh trở nên hơi gượng gạo.
Anh cũng thở dài trong vô thức.
“Xin lỗi em, anh không nghĩ là… Từ lúc đó đến giờ em có nghỉ ngơi đầy đủ không vậy? Anh thấy sắc mặt em hơi kém.”
Nào phải chỉ là hơi kém, là “rất kém” mới đúng.

Có lẽ do mới sảy thai, lại không được chăm sóc cẩn thận, trông cô có vẻ hơi tiều tụy.

Dạo gần đây xung quanh cô xảy đến quá nhiều biến cố, chuyện lớn chuyện nhỏ không ngừng, phần lớn là chuyện xấu.
“Không sao đâu ạ, dù sao em cũng nghĩ thoáng hơn rồi.

Coi như em và bé con không có duyên đi vậy.”
Miệng thì nói “cứ coi như không có duyên”, nhưng trong lòng cô cảm thấy thế nào thì chỉ có một mình cô biết.

Sau khi mất đi đứa con trong bụng, cô đã rơi vào trạng thái gần như trầm cảm, chỉ nghĩ tới việc kết thúc mạng sống để được đoàn tụ với con.
Đứa nhỏ này không những là con của cô, còn là nơi cô kí thác tinh thần.
Nhưng, nó đã rời bỏ cô mất rồi.
“Anh cũng không biết nói gì hơn ngoài khuyên em nghĩ thoáng ra một chút, cũng đừng vơ hết mọi lầm lỗi về phía mình.

Ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ nữa.”
Cô gật đầu, Sơn hơi bị mắc bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, đó là không nhịn được dặn dò người khác như dặn dò bệnh nhân của mình.

Tất nhiên điều này chỉ áp dụng với người quen, còn người lạ, cùng lắm anh chỉ vu vơ tán gẫu vài câu khi người ta bắt chuyện.

“Em không sao thật mà, anh thật sự không cần quá lo lắng cho em.

Giờ này sức khỏe của Gấu mới là quan trọng nhất.”
Đối với anh, Gấu đương nhiên rất quan trọng, quan trọng tới mức bất kì ai cũng không thay thế nổi.

Nên anh hiểu rằng ngoài mặt thì cô tỏ ra không sao, nhưng trong lòng lại rất đau đớn và hụt hẫng.
“Bố vừa bắt nạt cô Tâm của con à? Bố đừng bắt nạt cô Tâm, nhìn mặt cô buồn thiu.”
Vừa mới mở mắt ra, bé Gấu đã nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của cô Tâm mà bé vẫn yêu mến.

Logic của trẻ con đơn giản, ở đây ngoài bé ra thì chỉ có hai người.

Mặt cô Tâm buồn như thế, nhất định là bị bố bé bắt nạt.
Sự ngây ngô của Gấu khiến cả hai người lớn đều bật cười.

Cô xoa đầu bé con một chút.
“Đâu có chuyện như vậy, bố của Gấu không bắt nạt gì cô.”
Bị chính con trai của mình nghi ngờ bắt nạt bạn bè, mặt Sơn cũng hơi nhăn nhó.

Thật sự là dở khóc dở cười.
Đầu nhỏ của bé con lắc lắc:
“Không được, con vẫn không yên tâm.

Bố thề sẽ không bắt nạt cô Tâm nữa đi.”
Vốn dĩ anh không hề bắt nạt cô không phải sao? Giờ còn phải tự mình chỉ lên trời mà thề sẽ không bắt nạt cô nữa.

Nhưng anh sâu sắc hoài nghi, lần sau bắt gặp khuôn mặt hơi buồn bã của cô, bé con vẫn tự động cho rằng là do anh bắt nạt.
Nhưng cũng không thể làm bé con thất vọng, anh bất đắc dĩ giơ tay lên thề:
“Tôi là bố của Gấu, xin thề sẽ không bao giờ bắt nạt cô Tâm.”
Cô ở trong viện với Gấu khá lâu, tận mắt chứng kiến người đàn ông “gà trống nuôi con” chăm con nhỏ.
Có lẽ do đặc thù nghề nghiệp, anh chăm sóc cho bé con đặc biệt chu đáo và tỉ mỉ.

Lau mặt, lau người, thay quần áo, lấy đồ ăn… những động tác quen thuộc giống như đã lặp đi lặp lại cả nghìn lần trước đó.
Nghĩ lại thì những động tác này chắc lặp lại nhiều hơn nghìn lần rất nhiều.

Mấy năm một mình nuôi con nhỏ, đương nhiên anh phải học được một số “ngón nghề”.
“Mới ngày nào còn bé xíu bằng cái nắm tay của bố, mà giờ đã sắp thành anh thanh niên tới nơi rồi.”
Cô cũng gật đầu, tán đồng với lời của anh.

Trẻ con lớn nhanh, còn người lớn thì lại cứ già đi.

Đó là quy luật vốn có của tạo hóa.

“Chúng ta sắp già cả rồi.”
Lời này khiến Sơn bật cười, anh đáp:
“Chỉ có anh sắp già thôi, em vẫn còn trẻ lắm.

Nhìn qua như một cô bé mười mấy hai mươi tuổi.”
Chẳng có người phụ nữ nào không thích được khen trẻ đẹp, Tâm cũng vậy.
Nhìn Sơn tỉ mỉ chăm sóc cho bé Gấu, thật ra cô có chút chạnh lòng.

Ngày cô còn bé, bố cô chưa từng thân thiết với cô như vậy.

Lớn lên thì khỏi nói, đến ngồi cùng nhau trên một bàn cơm còn khó mà nuốt nổi.
Còn Sơn đối xử với Gấu, lại rất tỉ mỉ dịu dàng.
“Tâm, em sao vậy? Đột nhiên lại thừ người ra thế?”
Bị gọi bất ngờ nên cô hơi giật mình, ngay lập tức thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.

Cũng không thể nói với anh rằng mình vừa nhớ đến người bố vẫn đang nằm trên giường bênh.
Cô lắc đầu, cười xòa:
“Không có gì, em nghĩ vu vơ ấy mà.”
Cô không nói thẳng ra, anh liền đoán là cô đang nghĩ về chuyện sinh con, liền nói lảng sang chuyện khác.
Sơn là người như vậy, luôn chú ý chừng mực trong giao tiếp.

Nếu cô đã không muốn nói, anh cũng không thể cố chấp sống chết cạy miệng cô ra bằng được.

Mọi người đều có khoảng trời riêng, vợ chồng còn như vậy, nói gì tới bạn bè.
“Em…”
“Anh…”
Hai người lên tiếng cùng một lúc, nhìn nhau mỉm cười.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.

Vẫn là chiếc điện thoại đôi với Hoàng, vẫn là số điện thoại được lưu trong danh bạ là “Ông Xã”.

Cô vẫn quên chưa sửa lại tên của hắn trong danh bạ.
Vừa ra ngoài chọn nghe máy, bên kia đã đi thẳng ngay vào vấn đề:
“Hiện tại em đang ở đâu?”
Cô thở dài một hơi, ăn ngay nói thật:
“Tôi đang ở trong bệnh viện.”
Dù sao hắn cũng chỉ hỏi cô là đang ở đâu, chứ không hỏi đang làm gì.
Vừa nghe thấy hai chữ “bệnh viện”, Hoàng đã cảm thấy luống cuống, không biết phải làm gì.
“Em bị làm sao? Đang ở bệnh viện nào?”.