Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 179: 179: Đến Khách Sạn






Nếu khả năng đó là sự thật, thì ông nhất định là chết cũng không nhắm mắt.

Có kẻ hại ông, nhưng ông đã ra đi rồi, còn kẻ đó vẫn đang nhởn nhơ sung sướng, thậm chí có thể còn đắc ý vì nghĩ rằng chuyện xấu mình làm ra không hề có sơ hở.
“Chuyện này cần phải điều tra kĩ càng, không thể để ông vô duyên vô cớ ra đi mà không có một lời giải thích nào được.”
Nguồn lực trong tay cô có hạn, không thể tìm hiểu được ngọn ngành chuyện này, nên nếu muốn điều tra, thì nhất định là Hoàng phải ra tay.

Mà thực ra để hắn ra mặt mới là hợp lý, vì hắn mới là cháu trai của ông, còn cô chỉ là cháu dâu, lại còn sắp ly hôn với cháu trai ông nữa, về lý là không đủ tư cách để đứng ra xử lý mọi việc.
Hắn không chút do dự gật đầu khẳng định với cô.
“Anh hứa với em, nhất định sẽ tìm ra chân tướng sự thật.

Nếu như có kẻ nào thật sự dám cả gan động thủ làm hại ông, anh sẽ bắt kẻ đó phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.”
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng:
“Anh phải cẩn thận điều tra, không thể để kẻ thủ ác lọt lưới, nhưng cũng không được oan uổng cho người vô tội.”
Điều này thì nhất định rồi.

Hắn tuyệt đối không nghi oan cho người tốt.
Tất cả mọi nghi ngờ đều chỉ là nghi ngờ, chỉ tới khi có chứng cứ rõ ràng, thì nghi ngờ mới là chân tướng của sự việc.
Không gian giữa hai người lại chìm vào im lặng.

Mỗi người đều tự uống cà phê, đầu óc tự theo đuổi những suy nghĩ rất riêng.

Hai nói đúng hơn, là đang cùng lúc suy nghĩ về cái chết của ông nội.
Cửa quán cà phê mở ra, lần lượt có những đợt khách mới tốp năm tốp ba đi vào.

Hắn nghiêng người, nói với cô:
“Quán càng ngày càng đông, chúng ta tìm một chỗ khác nói chuyện được không?”
Nằm trong dự kiến của hắn, cô lắc đầu từ chối:
“Tìm một chỗ khác nói chuyện thì thôi đi, tôi nghĩ là chúng ta nên về rồi.”
Hôm nay như vậy đã là quá đủ, không nên ép cô quá.

Hắn gật đầu, tỏ ý tôn trọng lựa chọn của cô.
“Vậy được, chúng ta cùng về nhà nhé.”
Về nhà? Hắn lại đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Giờ này cô còn có thể về nhà nào được nữa? Cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thắc mắc.
“Về đâu cơ?”
Hắn lại có vẻ rất thản nhiên:

“Về nhà chúng ta, chẳng lẽ em còn có nhà nào khác nữa hả?”
Lắc đầu, cô chậm rãi sửa lại lời hắn:
“Đó là nhà anh, không phải nhà tôi, lại càng không có cái gọi là nhà chúng ta ở đây.

Nơi đó giờ không phải là nhà tôi nữa rồi, tôi cũng không muốn bước chân vào ngôi nhà đó nữa.

Hiện tại tôi đang ở tạm trong khách sạn…”
Cô còn đang định nói tiếp gì đó, hắn đã ngắt lời:
“Em không muốn về nhà thì thôi vậy.

Để anh đưa em về khách sạn, con gái đi một mình buổi tối không an toàn.”
Cũng mệt cho hắn nghĩ ra được lý do như vậy.

Chính hắn thời gian trước luôn mặc kệ cô đi đi về về, sớm hay tối hắn đều không để ý.

Thời gian đầu sau khi kết hôn, chẳng phải cũng là chính hắn cả tháng không về nhà, bỏ mặc cô hay sao.

Lúc đó sao hắn không nghĩ tới an toàn?
Nhưng cô cũng lười tranh cãi với hắn.

Chỉ là đưa đến khách sạn thôi mà, hắn có thể làm gì cô được chứ? Muốn đưa thì cứ đưa đi.
“Em đang ở khách sạn nào?”
Cô đọc địa chỉ cho hắn, chiếc xe lao đi trong màn đêm đen đặc, để lại một vệt khói mờ mở trên đường.
“Tới rồi, anh đi về được rồi đấy.

Tôi có thể tự đi lên được, anh đừng có nói với tôi là con gái đi một mình lên khách sạn không an toàn nữa nhé.”
Không ngờ hắn lại gật đầu.
“Không an toàn, có bao nhiêu vụ án xảy ra trong khách sạn, trong thang máy em biết không? Con gái một mình đi đâu cũng không an toàn, nhất là buổi tối như thế này càng không an toàn hơn.”
Lý lẽ của hắn thật sự là kì quái.
“Tôi thấy anh mới là không an toàn ấy? Anh vốn dĩ đâu phải người dông dài như vậy.

Hôm nay là uống nhầm thuốc hay là thế nào?”
Hắn lắc đầu, vẫn rất cố chấp:
“Anh mặc kệ, anh không thể yên tâm được.

Để anh đưa em lên phòng.”

Đến nước này thì cô đành phải thở dài, tùy hắn vậy.
“Vậy tùy ý anh.

Nhưng tôi nói trước, tôi tuyệt đối sẽ không để anh vào trong phòng.

Đó là không gian riêng tư của tôi, không chào đón người khác.”
Âm mưu bị phát hiện, nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc gật đầu đồng ý với lời cảnh cáo của cô:
“Được, anh chỉ là không yên tâm khi để em đi lên một mình thôi.”
Đã lâu lắm rồi hai người mới cùng nhau đi trong một thang máy chật hẹp, hình như lần trước là lúc cô mang bữa trưa đến công ty cho hắn.

Khi đó hai người vẫn đang sống trong hạnh phúc.

Nghĩ lại, giống như mấy đời đã trải qua.
Trong thang máy, hắn cứ vô tình cố ý sán lại gần làm cô phải tránh né hết góc này đến góc khác.

Nếu có người xem camera có lẽ sẽ nghi hắn là tội phạm sàm sỡ.
“Đến nơi rồi, tôi đã an toàn, anh có thể trở về được rồi đấy.”
Hắn gật gật đầu, nhưng lại không đi ngay, mà đứng đó nhìn cô mở cửa.
“Anh còn đứng đó làm gì nữa? Chẳng lẽ đợi tôi mời vào uống trà sao?”
Trên môi hắn lập tức nở nụ cười, khiến cô chỉ muốn tát vào khuôn mặt đẹp trai này một phát.
“Trong phòng em có trà sao? Nếu vậy thì anh cũng không ngại vào uống một tách trà đâu.”
Uống một tách trà, rồi thuận tiện ở lại trong phòng em một đêm thì càng tốt.

Hắn nghĩ vậy, nhưng đương nhiên là không dám nói ra.

Không nghi ngờ gì nữa, nếu hắn dám nói, sẽ bị cô đuổi thẳng cổ ngay lập tức.
Chẳng chút nghĩ ngợi, cô đẩy hắn ra, tiến tới thang máy.

Hắn đi theo từng bước chân của cô, thấy cô bấm thang máy thì cảm thấy là lạ.
“Em định đi đâu nữa vậy?”
Đừng nói là thấy hắn quá phiền nên bỏ đi đấy nhé.
Đợi thang máy mở cửa ra, cô kéo tay hắn đẩy vào trong, nói:
“Anh đi về đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa.


Nãy giờ đã là quá đủ rồi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa đâu.”
Trên thực tế thì cô rất sợ.

Sợ rằng hắn cứ dây dưa như vậy, quyết tâm ly hôn của cô sẽ bị lung lay.

Dù sao thì không phải ai cũng có thể cương quyết dược khi người mình yêu cứ lượn lờ trước mắt muốn mình tha thứ cho hắn.
Hắn bất đắc dĩ dở khóc dở cười nhìn cửa thang máy dần khép lại, người ngoài cửa còn rất sốt ruột giống như sợ hắn đột nhiên xông ra vậy.

Thôi, hôm nay đến đây thôi, không nên ép cô quá.
“Hôm nay đến đây thôi, coi như tha cho em đấy, ngày mai chúng ta tiếp tục.”
Hắn cảm nhận được thái độ của cô có chút biến chuyển, hình như là càng dây dưa, cô sẽ càng hết cách mà thay đổi thái độ với hắn.

Tuy lợi dụng sự mềm lòng của cô có vẻ là hơi “tâm cơ”, nhưng ai bảo hắn không muốn rời xa cô chứ.
Dùng cả đời để bù đắp cho cô, như vậy là đủ rồi chứ nhỉ? Nếu không đủ cũng chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có một đời này thôi.
“Xin chào, em có thể giúp gì cho anh ạ?”
Cô bé lễ tân của khách sạn nhìn thấy người đàn ông đẹp trai mặt dày mày dạn quấn lấy vị khách nữ xinh đẹp hồi nãy, xuống tới sảnh rồi còn chưa đi, lại vẫn loanh quanh trong sảnh khách sạn, liền chủ động lên tiếng hỏi.
Hắn nhìn nhìn cô bé vừa lên tiếng, chợt nghĩ ra chuyện gì đó, bước nhanh tới:.

{ Т гumTruуeЛ.

VЛ }
“Xin chào.

Anh thật sự có việc cần nhờ em giúp đây.

Em thấy hồi nãy anh đi cùng một cô gái lên thang máy chứ?”
Cô bé lễ tân không chút do dự gật đầu.

Một cô nàng xinh đẹp đi cùng với một anh đẹp trai, tổ hợp tuấn nam mĩ nữ điển hình, muốn không chú ý cũng khó.
Hắn thấy cô bé gật đầu, liền nói tiếp:
“Đó là vợ của anh, nhưng gần đây anh đã làm một việc sai lầm khiến cô ấy giận dỗi, nên không chịu về nhà.

Anh muốn nhờ em giúp tra xem căn phòng ngay sát phòng cô ấy còn trống không, nếu còn trống, thì anh muốn thuê phòng đó.

Giá cả không thành vấn đề.”
Quan trọng nhất là được ở ngay phòng bên cạnh phòng của cô, tiện cho… “nhiều thứ”.
Cô bé lễ tân mỉm cười với hắn, nói “Anh chờ em một chút”, rồi cúi đầu tra cứu.

Chẳng bao lâu đã ngẩng đầu lên:
“Anh rất may mắn đấy ạ, vị khách ở trong căn phòng đó vừa trả phòng sáng nay.


Bên khách sạn chúng em đã dọn dẹp xong xuôi rồi, hiện tại có thể cho thuê.

Anh vui lòng cho em mượn chứng minh thư để làm thủ tục check in.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với cô bé, giở ví ra tìm chứng minh thư.
Trong thời gian chờ lễ tân làm thủ tục check in, hắn nhàm chán nhìn quanh khách sạn.

Khu vực trung tâm, cảnh quan cũng ổn, thiết kế không tệ, tuy không so được với khách sạn dưới danh nghĩa của hắn nhưng cũng coi như tàm tạm, cô chọn chỗ ở cũng không tệ lắm.
“Em gửi anh chứng minh thư và thẻ phòng ạ.

Nhân viên của khách sạn sẽ dẫn đường cho anh.”
Cho dù biết rằng hắn đã biết rõ đường lên căn phòng đó, nhưng thủ tục của khách sạn thì vẫn phải làm.

Hắn lên phòng rồi, cô bé lễ tân mới lắc đầu, chị gái trong căn phòng đó đúng là có phúc.

Nếu là cô, có anh chồng đẹp trai như thế, chắc cả ngày chỉ mải ngắm chồng thôi, chứ làm gì có thời gian mà giận với dỗi nữa.
Cảnh cửa phòng cô vẫn đóng im lìm, xem thời gian, chắc bây giờ cô đang tắm rửa, hoặc đã lên giường ngủ rồi cũng nên.
Hắn cũng phải nhanh chóng tắm rửa rồi nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho một cuộc chiến dây dưa rất dài phía trước, và còn chuẩn bị sức lực, để điều tra chuyện của ông nội.
“Haiz.”
Không nhịn được thở dài một hơi.

Có quá nhiều việc cần hắn đến làm.
Bỏ qua bước tắm gội, hắn rửa mặt và chân tay qua loa, rồi nằm vật lên giường.

Đã quá mệt mỏi để ngâm mình trong phòng tắm.
Nằm trên giường, hắn vẩn vơ suy nghĩ, về chuyện của cô và hắn, về chuyện của ông nội.

Lúc thì nghĩ ai là người được lợi sau cái chết của ông, lúc thì nghĩ làm thế nào để cô hồi tâm chuyển ý.
Hắn bật dậy khỏi giường, đứng dậy, mở tung cửa sổ.

Nhìn thành phố về đêm ở dưới chân, lẩm bẩm ra thành tiếng:
“Nếu là nhận được lợi lộc từ cái chết của ông, vậy tất cả những người có tên trong di chúc đều có động cơ.

Nhưng trong số đó có người nào có mâu thuẫn về lợi ích với ông không?”
Hắn vò đầu bứt tóc.

Đến giờ mới biết mình hiểu quá ít về mấy mối quan hệ lắt léo trong dòng tộc.
“À đúng rồi, còn camera của phòng bệnh.”
Trong bệnh viện nhất định có lắp đặt camera, tuy rằng khả năng hung thủ để lại sơ hở qua camera là rất ít, nhưng có hi vọng còn hơn không, hắn vẫn có thể bắt tay vào điều tra từ phương hướng này.
Đột nhiên, chuông điện thoại của hắn vang lên..