Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 176: 176: Tâm Huyết Cả Đời Của Bố Con






Từ khi nhận được xấp tài liệu, trong lòng bà nóng như lửa đốt, chỉ đợi Dương trở về để hỏi thực hư mọi chuyện.

Biết rằng tám chính phần mười khả năng là sự thật, đó đúng là chủ ý của Dương, nhưng vẫn thầm hi vọng là không phải.
Thái độ thản nhiên của chị ta đã dập tắt hi vọng mong manh đó của bà.
“Đúng là mẹ không sinh ra con, nhưng bao nhiêu năm nay chưa từng bạc đãi con một ngày nào, còn yêu thương săn sóc cho con hơn cả con gái ruột.

Mẹ không thẹn với lòng mình.”
Dương cười khẩy một cái:
“Thế rồi sao? Bà định chơi bài tình cảm với tôi đấy à? Đừng có cản đường tôi, hết con rồi đến mẹ, con chó nó còn biết là không nên cản đường người khác, sao mẹ con bà lại không hiểu thế nhỉ?”
Lời nói xóc óc của chị ta làm cho bà không biết phải làm sao nữa.

Chồng bệnh tật nằm liệt giường, người chống đỡ cả bầu trời của bà không còn đủ sức chống nữa, bao lâu nay bà loay hoay luống cuống xoay sở mọi đường.
Giờ lại còn gặp phải những chuyện này.
“Cứ coi như con không coi mẹ là mẹ của con đi, nhưng đây cũng là tâm huyết cả đời của bố con, là cơ nghiệp trăm năm của cả dòng họ.

Sao con có thể nghĩ tới chuyện…”
Cầm tập tài liệu trên bàn lên, rồi lại đập mạnh xuống bàn, Dương gắt:
“Bà muốn quản thì gọi con gái yêu của bà về mà quản, đừng có quản lên đầu tôi.

Còn chuyện này, tôi nói rồi, đã cho tôi thì là của tôi.

Chung quy ở nhà họ Tô này bà cũng chỉ là người ăn nhờ ở đậu, làm gì có tư cách lên tiếng.

Còn tưởng mình thật sự là bà chủ à? Có tôi ở đây, chưa đến lượt bà lên tiếng thay cho nhà họ Tô.”
Chỉ tay vào xấp tài liệu:
“Bà chưa xem rõ thì tôi để lại đây cho bà xem, đừng có làm phiền tôi.

À còn nữa, đừng có đem mấy chuyện nhỏ này đến trước mặt bố tôi khóc lóc kêu ca đấy, ảnh hưởng đến việc tĩnh dưỡng.”
Nói rồi chị ta đi thẳng lên phòng, đóng sầm cửa lại.
Tầm mắt của bà Vân không rời khỏi xấp tài liệu trên bàn.

Không ngờ cố gắng bao năm của bà lại đổi lại thái độ như vậy của con chồng.


Chẳng lẽ bà đã sai rồi sao?
Bây giờ cũng không thể đến trước mặt chồng khóc lóc, vì dù sao ông cũng đang bệnh tật quấn thân, vừa qua cơn nguy hiểm mấy ngày hôm trước, không thể mang phiền não đến trước mặt ông.

Bà không biết mình có thể làm gì để ngăn cản hành động của Dương.
“Đúng rồi, muốn ngăn cản Dương, chỉ có thể nhờ đến…”
Trong phòng riêng ở quán trà, hương trà lượn lờ.

Duy đã nghe xong điện thoại, trở lại thì thấy hai cô gái đang tâm sự với nhau, không khí có vẻ trầm buồn hơn hồi nãy.
Tâm cúi đầu, nhìn vào ly trà trên bàn, khe khẽ thở dài.
“Cuộc đời này, muốn sống tốt đúng là không dễ dàng.”
Ít nhiều gì Duy cũng có nghe nói phong thanh về chuyện giữa cô và nhà họ Lục.

Một dòng họ lớn như vậy, Hoàng – chồng cô còn là người thừa kế chính quy, sau khi ông nội chết đi trở thành người đứng đầu cả dòng họ.

Đương nhiên chuyện riêng của hắn và cô thu hút không biết bao nhiêu cặp mắt chú ý, muốn không biết gì cũng khó.
“Anh nghe nói em đã rời khỏi nhà họ Lục rồi à?”
Cô giật mình nhìn anh, không nghĩ là chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng biết.

Nhưng nghĩ lại, chuyện của cô là chuyện nhỏ, nhưng chuyện của Hoàng là chuyện lớn.

Trong giới thượng lưu, có việc gì mà lọt khỏi tầm mắt người khác được.

Huống hồ cô dọn khỏi nhà họ Lục cũng chẳng cố ý giấu diếm.
Nhưng Hồng thì chưa biết chuyện này, liền quay sang nhìn cô với ánh mắt thắc mắc.
“Cái gì? Anh Duy nói có thật không? Cậu rời khỏi nhà họ Lục rồi à? Vậy bây giờ cậu ở đâu?”
Hồng lập tức hỏi mấy câu dồn dập, làm cô không biết phải trả lời từ đâu, đành phải gật đầu:
“Vừa chuyển khỏi nhà họ Lục hôm qua.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù sao cũng không thể quay về như trước được nữa.

Sớm muộn cũng ly hôn, đến lúc đó, có muốn hay không cũng phải rời đi.


Nên là cứ tự mình đi trước thì hơn, đỡ phải mất công người khác đuổi.”
Thở dài một hơi quay sang ôm lấy vai bạn thân, Hồng vỗ vỗ vào lưng cô:
“Chuyện đâu còn có đó.

Cậu nghĩ thoáng ra một chút, coi như đây là một khởi đầu mới đi.

Làm người thì phải nghĩ tới tương lai chứ.”
Cô gật đầu, thực sự rất cảm ơn định mệnh đã sắp đặt cho cô những người bạn tốt như vậy.

Lúc này không ngần ngại đứng về phía cô, cho cô lời khuyên, thậm chí là muốn giúp cô trút giận.
“Trải qua nhiều mất mát và đổ vỡ, tớ cũng nghĩ thoáng ra nhiều rồi.

Mọi người không cần lo lắng, Tô Thanh Tâm của hôm nay đã mạnh mẽ hơn nhiều so với ngày hôm qua.”
Duy cũng vỗ vai cô tỏ ý an ủi.
“Em nghĩ được như vậy thì tốt quá.

Mạnh mẽ lên, phía sau em còn rất nhiều người luôn quan tâm ủng hộ, giống như anh và Hồng, bọn anh sẽ ủng hộ bất kì quyết định nào của em.”
Trong những giai đoạn khó khăn thế này, chỉ cần một lời cổ vũ từ bạn bè, cô đã cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết, sẵn sàng nghênh đón tương lai tươi sáng phía trước.
“Cũng khá muộn rồi, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây thôi nhỉ? Tâm có cần anh đưa về khách sạn không, hay là em muốn đi cùng Hồng?”
Hồng túm lấy tay Tâm, ôm chặt, cười nói với Duy:
“Đương nhiên là em đưa Tâm về rồi.

Anh cứ trở về làm việc của mình đi, em đưa Tâm về rồi lên phòng cậu ấy ngồi một lát, xem chỗ cậu ấy ở tạm như thế nào.

Phải không Tâm?”
Vốn cô nghĩ rằng mình có thể bắt taxi về, khỏi làm phiền hai người bạn.

Nhưng hai người đã sắp xếp cho cô như vậy, đương nhiên là cô cũng không có lý do gì để từ chối, đành phải thuận theo ý của bạn thân, gật gật đầu.
“Cứ quyết định như vậy đi.

Em về cùng với Hồng là được rồi, bắt anh phải vòng qua vòng lại nhiều, mệt cho anh quá.”

Ba người chia tay nhau ở cửa quán trà, thật ra là hai cô gái chia tay Duy.

Đợi xe của anh hòa lẫn vào dòng xe cộ đông đúc ngoài đường quốc lộ, hai cô gái mới lên xe, chuẩn bị đi.
“Cậu đang ở khách sạn nào? Đọc địa chỉ cho tớ đi.”
Nghe câu hỏi của bạn thân, Tâm mở điện thoại ra, định đọc địa chỉ, thì đúng lúc đó màn hình điện thoại lập lòe sáng.

Có người gọi tới, lại còn là người mà cô không muốn tiếp chuyện lúc này.
Chắc chắn bà cũng rất bài xích việc nói chuyện với cô, nên nếu không phải có chuyện lớn xảy ra thì cũng sẽ không gọi tới.
“Đợi một chút tớ nghe điện thoại đã.”
Cô quay sang nói với Hồng, rồi mới gác điện thoại lên tai: “Alo mẹ ạ?”
Hồng gật đầu với bạn thân, xe đã khởi động chuẩn bị chạy ra khỏi bãi đỗ xe lại tắt máy, lần nữa động cơ trở về trạng thái nằm im.
Đầu dây bên kia, mẹ cô hơi ngập ngừng, dường như không biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào.

Đến khi cô cho rằng bà gọi nhầm máy hoặc không định nói chuyện, đang tính tắt máy, bà mới dùng giọng điệu không mấy tự nhiên nói:
“Con đang làm gì thế? Mẹ gọi giờ này có làm phiền con không?”
Cách mở đầu câu chuyện cũ rích, nhưng cũng đã lâu rồi bà không tâm bình khí hòa mà nói chuyện với cô như vậy.

Giọng điệu bất thường nhất định là có điều khó nói, cô chuẩn bị tinh thần, mới tiếp lời bà:
“Mẹ có chuyện gì muốn nói thì cứ nói luôn đi.”
Cuối cùng bà cũng nói vào chuyện chính:
“Nếu như con không bận gì thì có thể về nhà một chuyến được không? Chị gái con… Mẹ không ngăn cản được chị gái con nữa rồi.”
Lời này khiến cô hơi ngạc nhiên.

Trước giờ trong mắt bà, Dương vẫn là con gái ngoan, mấy lời ngăn cản với không ngăn cản, đáng ra đối tượng phải là cô mới phải.

Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, mà bà lại bất mãn với con gái ngoan đến mức tìm cô kể lể thế này.
“Mẹ nói rõ ràng ra một chút đi, con vẫn chưa hiểu ý của mẹ lắm.

Chị ấy đã làm gì?”
Câu tiếp theo bà nói lại khiến cô cũng phải giật mình.
“Con bé nó muốn bán công ty, đã bàn bạc giá cả rồi.

Tâm huyết cả đời của bố con, làm sao có thể để rơi vào tay người ngoài được.”
Tuy không hợp hoàn cảnh, nhưng giờ phút này, khi nghe tin, cô chỉ muốn cười nói với bố cô rằng: “Không phải bố nói cơ nghiệp nhà họ Tô không để cho người ngoài nhúng tay sao? Bố giao lại cho con gái yêu của bố, rồi chị ta lại đem bán trao tay cho người ngoài.

Đó là chuyện tốt mà con gái bố làm ra đấy.”
Thật sự vô cùng châm chọc.


Ép cô trả lại quyền kiểm soat công ty để giao cho Dương, sau đó chính chị ta lại là người mang công ty đi bán.
“Việc này… về lý mà nói thì cơ nghiệp nhà họ Tô đều đã giao cho chị Dương cả rồi, con không có quyền lên tiếng.

Chính bố mẹ đã nói với con như vậy, nên bây giờ… thật sự rất khó.”
Thuận mua thì vừa bán, việc bán lại công ty của Dương sẽ không chịu ảnh hưởng bởi ý kiến của bất kì người nào khác, vì trên mặt pháp lý, chị ta mới là người nắm quyền.

Nói cách khác, những người khác cho dù muốn hay không cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chị ta bán nó đi thôi.
“Nhưng nó là cơ nghiệp trăm năm của cả dòng họ, không thể nói bán là bán ngay được.

Nếu bố con biết chuyện không biết sẽ nghĩ như thế nào, hiện tại bệnh tình đã không được khả quan lắm rồi.”
Cô thở dài.

Đúng là nhà họ Tô đã bạc đãi cô, nhưng người ở bên kia đầu dây cũng là người đã sinh ra cô, không thể không quản được.
“Được, trước tiên mẹ cứ bình tĩnh đã.

Để con về nhà một chuyến rồi nói chuyện sau.”
Sau khi cúp điện thoại, cô quay sang bảo với Hồng:
“Cậu đưa tớ về nhà họ Tô trước được không?”
Ngồi bên cạnh cô từ nãy đến giờ, không nghe được mẹ cô đang nói gì, nhưng từ biểu hiện của bạn thân, Hồng cũng hiểu được vấn đề này không dễ giải quyết.

Mặc kệ nhà họ Tô thế nào, cô chỉ lo lắng cho bạn thân của mình thôi.
“Cậu thật sự định quản chuyện của nhà họ Tô đấy à? Tớ chỉ lo cậu bị bọn họ lợi dụng thôi… Nhà bên đó từ trên xuống dưới là một lũ sói đói, thấy thịt ở đâu là bu vào đấy, gặm cắn đến một mẩu xương cũng không chừa lại.”
Cũng là người nhà họ Tô, nhưng cô vô cùng đồng tình với cách so sánh của Hồng.
“Đúng là từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều không có gì tốt đẹp, nhưng biết làm sao được.

Tớ cũng là người nhà họ Tô.

Người khác có thể khoanh tay đứng nhìn một dòng họ lớn như vậy tuột dốc không phanh, đến cả cơ nghiệp trăm năm cũng bán sang tay cho người khác, thậm chí có thể vỗ tay cười nói hả hê.

Nhưng tớ thì không được.”
Hồng lặng yên đặt bàn tay lên tay cô, vỗ vỗ vài cái.
“Việc gì cậu phải tự làm khó mình như vậy?”
Cô không kiềm chế được tiếng thở dài:
“Chỉ là bởi vì trước hai chữ Thanh Tâm trong tên tớ còn có một chữ Tô.

Đó là bố mẹ tớ, tớ không thể nào bỏ mặc được.”.