Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 171: 171: Ba Ngày






Đau khổ, tự trách, nhưng khi hắn tới đây, trong lòng vẫn còn giữ một tia hi vọng, tuy rằng vô cùng nhỏ bé.

Hi vọng rằng tình cảm cô dành cho hắn đủ lớn để hắn có thể níu giữ người ở lại bên mình.
Nhưng thái độ kiên quyết của cô đã làm tia hi vọng nhỏ nhoi ấy tan biến.
Cô thật sự, hoàn toàn, chắc chắn, muốn ly hôn.

Đó là điểm đến cuối cùng của cuộc hôn nhân này.
“Em thật sự muốn ly hôn với anh sao?”
Không còn nghi ngờ gì nữa.

Nếu ở bên nhau mà ngày ngày oán trách, thì chuyện cuối cùng hai người có thể làm, cũng là kết thúc đẹp nhất của cuộc hôn nhân ngay từ đầu đã sai trái này, chính là ly hôn.
Sau khi ly hôn, mỗi người sẽ có cuộc sống riêng, vui vẻ, tốt đẹp, hạnh phúc hay khổ đau, cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa cả.
Cô gật đầu.
“Trước giờ tôi luôn luôn muốn ly hôn, anh không tin sao? Thời gian trước vẫn còn chần chừ là vì đứa nhỏ trong bụng, nhưng bây giờ con tôi cũng mất rồi, không ly hôn thì còn đợi tới bao giờ nữa.”
Hắn trầm ngâm không nói, như là không thể tin được nhìn chằm chằm vào mắt cô, muốn tìm một cảm xúc khác lạ trong đôi mắt nâu đó.

Nhưng trong đôi mắt của cô, giờ phút này chỉ còn kiên định và lạnh lùng.
Thở dài một hơi, cô nói tiếp:
“Việc gì anh phải như vậy, lúc có được thì không trân trọng, bây giờ tôi quyết định ly hôn, trả tự do cho anh rồi, anh còn dây dưa như vậy cho ai xem? Ly hôn đi, tốt cho cả hai chúng ta, anh cũng có thể đường đường chính chính mà đứng bên cạnh chị gái tôi, không sợ những lời dị nghị và đàm tiếu của người đời.”
Hắn đâu có sợ những lời dị nghị và đàm tiếu của người đời, vị trí đứng của hắn đủ cao để không quan tâm đến những lời nhàn rỗi của người đứng thấp hơn so với hắn.

Hắn chỉ sợ cô sẽ bỏ hắn mà đi.
Biết rằng cô vẫn còn hiểu lầm rằng hắn có tình cảm với Dương, nên đành phải giải thích từ chuyện này.
“Em đừng hiểu lầm, hôm đó anh chỉ nói như vậy để phân tán sự chú ý của tên bắt cóc.

Trong lòng anh vẫn luôn chỉ hướng về em và con thôi, chưa từng một dạ hai lòng.”
Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, cô không muốn nhìn vào những đau khổ trong mắt hắn.
“Đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy… Hai mắt của tôi vẫn chưa mù, quan tâm của anh, yêu thương của anh, và cả những hành động của anh, làm sao có thể là giả được.”
Hắn lắc đầu:
“Không, em không thể tuyệt tình với anh như vậy được, đừng vội vàng kết tội cho anh, được không? Anh xin em đấy, nghe anh giải thích… Giữa anh và Dương hoàn toàn không có gì cả, quan hệ của bọn anh đã kết thúc từ lâu rồi.”

Lúc này cho dù hắn nói gì cô cũng không tin tưởng.

Niềm tin của cô dành cho hắn đã cạn kiệt từ lâu rồi.
Nên cho dù trong lòng cô vẫn còn yêu hắn, tình yêu không hề giảm bớt so với ngày đầu, nhưng cô cũng không còn đủ dũng khí để tin tưởng hắn thêm lần nữa.

Nhiều hơn một lần cô thử đặt niềm tin ở hắn, và cũng chừng đó lần, hắn đem tình cảm và sự tin tưởng của cô ra giẫm nát dưới chân.
“Tại sao tôi không thể tuyệt tình với anh như vậy? Tôi cũng không phải là con chó anh nuôi, để vô điều kiện tin tưởng và quấn quýt anh cho dù bị anh đối xử tàn tệ thế nào.

Tôi là một con người, tôi có tư tưởng, có suy nghĩ, cũng có tình cảm… Như vậy là đủ rồi, tôi không muốn dây dưa với anh thêm nữa.”
Sự tuyệt tình của cô khiến hắn sợ hãi.

Hắn không nghĩ ra mình có thể làm gì để xoay chuyển cục diện lúc này.
Bất thình lình, hắn tiến tới, ép cô xuống ghế, cúi đầu hôn.

Không nhẹ nhàng như những lần hai người thân thiết gần đây, mà gần như thô bạo cưỡng ép.
Sức lực yếu ớt của cô không đủ để đẩy hắn ra khỏi người mình, đành phải dùng đến hạ sách, cắn mạnh lên môi hắn.

Nhưng cảm giác đau nhói trên môi không những không làm hắn lùi bước, mà trái lại, càng làm hắn phát điên.
Giữa hai đôi môi là vị tanh ngọt của máu, vị mặn của nước mắt, một nụ hôn đầy đam mê nhưng cũng đầy tuyệt vọng.
“Em… khóc sao? Em phản cảm với sự đụng chạm của anh đến như vậy sao?”
Từ đôi mắt nâu của cô, hai hàng lệ chậm rãi chảy ra.

Hắn vội vàng buông cô ra, đưa tay muốn lau đi nước mắt đang lặng lẽ chảy tràn trên gò má.
“Đừng đụng vào tôi.”
Cô quay mặt đi, tránh bàn tay của hắn.

Hắn nhìn bàn tay đã đưa ra giữa không trung nhưng không chạm được tới khuôn mặt cô, sững sờ, rồi lùi lại.
Lúc này cửa phòng ngủ bật mở, Hồng với khuôn mặt đầy sát khí đi thẳng ra ngoài, chắn giữa hai người.

Hồi nãy đi vào phòng ngủ, để không gian riêng cho hai người nói chuyện, nhưng Hồng vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chỉ sợ hắn bắt nạt bạn thân của mình.

“Đến tận đây mà vẫn dám bắt nạt cô ấy? Anh nghĩ đây là ai chứ? Đây không phải nhà họ Lục nhà anh, đừng có để tôi phải gọi bảo vệ hoặc báo cảnh sát tống cổ anh ra ngoài đấy.

Nói chuyện thì nói chuyện, cô ấy đã không ưa anh, anh còn động tay động chân cái gì.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn lâm vào tình cảnh này, chó chê mèo ghét.

Người thừa kế nhà họ Lục đi đâu mà chẳng được người ta săn đón, đã bao giờ bị đuổi đi thẳng thừng như vậy đâu.
Hắn đã bình tĩnh trở lại, cũng biết rằng hồi nãy mình quá xúc động nên làm ra những hành vi không đúng mực, hướng về phía cô nói:
“Anh xin lỗi.”
Cô chỉ lắc đầu:
“Lời xin lỗi của anh tôi nghe đến phát chán ra rồi, chẳng có chút ý nghĩa nào hết.

Lần này cho dù anh nói thế nào, thì ly hôn cũng là tình thế bắt buộc.”
Hắn thở dài, chỉnh trang lại quần áo, hỏi cô lại một lần cuối cùng:
“Thật sự phải ly hôn sao?”
Cô gật đầu, không nói gì.

Hắn suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Vậy cho anh thêm một chút thời gian được không? Chuyện này… đừng quá vội vàng như vậy.”
Mặt đầy hoang mang, Hồng nhìn cô bạn thân của mình, chỉ sợ cô lại mềm lòng đồng ý suy nghĩ lại chuyện ly hôn.

Khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, không thể vì mấy lời dễ nghe của hắn mà thay đổi ý định được.
Cô cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ,, đến khi nhìn vào hắn là đã quyết định rồi:
“Ba ngày, tôi cho anh thời gian ba ngày.

Sau ba ngày chúng ta sẽ bắt đầu giải quyết thủ tục ly hôn.

Cho dù anh không đồng ý, thì đến lúc đó tôi cũng sẽ đơn phương gửi đơn ly hôn lên tòa.”
Chuyện đến nước này, chẳng còn cách nào cứu vãn.


Ba ngày chính là khoảng thời gian dài nhất mà cô có thể chấp nhận, coi như là cho hắn thêm thời gian để nhìn rõ bản thân.
Nhưng kế hoạch luôn luôn không theo kịp những biến cố bất ngờ xảy đến.

Ba ngày sau, cô không nhận được đơn ly hôn có chữ kí của hắn, mà đợi được tin dữ từ bệnh viện.
“Xin hỏi có phải số điện thoại của cô Tô Thanh Tâm, cháu dâu của ông Lục Văn Phong không ạ? Tình trạng của ông cụ đang rất nguy kịch, có lẽ không còn được bao lâu nữa, cô mau đến bệnh viện gặp bầu bạn bên ông nốt đoạn đường cuối cùng.”
Cái gì? Cô không tin vào những gì tai mình nghe được.

Lần trước qua thăm sức khỏe ông vẫn còn tốt, mà bây giờ đã nhận được tin tình trạng nguy kịch.
“Ông nội tôi nhập viện lúc nào? Sao không ai báo cho tôi biết?”
Đầu dây bên kia, người báo tin của bệnh viện vẫn dùng giọng nói không cảm xúc để giải thích cho cô:
“Đã nhập viện gần mười ngày nay rồi, không báo cho cô là ý của ông cụ, không muốn cô lo lắng.

Ông cụ nói là cháu dâu đang mang thai, tâm trạng không thể thay đổi thất thường được.

Hiện tại tình trạng của ông đang rất nguy kịch, tiên lượng rất xấu, nên xuất phát từ trách nhiệm của bệnh viện, chúng tôi buộc phải báo tin cho cô.”
Vậy là trong lúc cô sợ ông lo lắng, giấu ông những chuyện xảy ra gần đây, thì ông cũng vì sợ cô lo lắng mà nhập viện cũng không cho cô biết.
“Được, tôi sẽ tới bệnh viện ngay.”
Vội vàng chạy tới bệnh viện, đã thấy gần như cả nhà họ Lục đang tề tụ đông đủ ngoài cửa phòng bệnh.

Có người cô quen, cũng có những gương mặt lạ lẫm.
Không khí im lặng đến đáng sợ.

Là cháu trai của ông, Hoàng và Huy mỗi người ngồi một đầu băng ghế dài, để lại khoảng trống ở giữa giống như khoảng cách không bao giờ kéo gần được của hai anh em.
“Ông thế nào rồi? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Cô đứng trước mặt Huy, lên tiếng hỏi.

Lúc này cô không muốn đối mặt với Hoàng, mặc kệ người nhà họ Lục có xì xào bàn tán sau lưng về quan hệ giữa cô và hắn, cô cũng chẳng quan tâm.
Huy ngẩng mặt lên, nhận ra người lên tiếng là cô, mới trả lời:
“Tôi cũng không biết, mấy hôm trước ông đã nhập viện, nhưng giấu không cho tôi biết, không chỉ có tôi và chị, cả anh ta cũng không hề biết chuyện này.

Sáng nay có người tự xưng là người của bệnh viện gọi cho tôi, tính ra tôi cũng biết trước chị vài tiếng đồng hồ.”
Cả hai thằng cháu trai và một cô cháu dâu, ông đều giấu không cho biết.

Ông cụ nhập viện một cách âm thầm, từ đầu đến cuối chỉ có một mình quản gia là đồng hành cùng ông, không rời không bỏ.

Đến sáng nay, quản gia mới nhận được sự đồng ý của ông, cho phép bệnh viện báo tin cho con cháu.
“Ông cụ muốn gặp các cháu, cậu Hoàng, cô Tâm và cậu Huy, ba người mau rửa tay rồi đi vào nghe ông dặn dò.”
Ba người đi vào trong, những người bên ngoài nghển cổ ngóng trông, đoán chắc ông cụ gọi các cháu vào là muốn bàn giao lại di chúc.

Thế nhưng, bên trong phòng bệnh lại chỉ là một cuộc gặp bình thường giữa các cháu và người ông đã gần đất xa trời.
Mới có một thời gian ngắn không gặp mà ông đã gầy sọp hẳn đi, nét già nua hiện hữu trên khuôn mặt làm người ta không nhịn được cảm thấy đau xót.
“Khóc cái gì? Mấy cái đứa này, ông đã chết đâu mà khóc?”
Không chỉ có Tâm là con gái mau nước mắt, cả hai người cháu trai của ông, hai mắt đều ngân ngấn lệ.

Đặc biệt là Hoàng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã nhận được hai tin xấu, con vừa mất, giờ đến lượt người ông mà hắn luôn kính yêu nằm trên giường bệnh, không biết bao giờ sẽ lìa trần.
“Ông phải tin tưởng vào bác sĩ chứ, đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy…”
Là cháu trai mà ông yêu thương nhất, cũng là người thừa kế của nhà họ Lục, Hoàng là người có tư cách lên tiếng nhất lúc này.

Hắn tiến tới bên giường, cầm lấy bàn tay gầy guộc của ông.
Thở dài, nắm lại tay của cháu, ông nói:
“Sức khỏe của ông thế nào, ông biết.

Ông không kiên trì được lâu nữa đâu.

Cũng tốt, sắp được đoàn tụ với bà cháu rồi.”
Phòng bệnh lại chìm vào im lặng, cả ba người đều không biết nói gì nữa.

Ông lại giơ tay ra vẫy.
“Hai đứa kia lại gần đây ông xem.

Huy à, cháu nhỏ của ông đã lớn thế này rồi cơ đấy.

Trước giờ ông vẫn không thích cháu lắm, có phần coi trọng anh cháu hơn, là vì chuyện của người lớn mà làm liên lụy đến trẻ con, ông xin lỗi.

Sau này cháu phải chăm sóc bản thân cho tốt…”
Huy lắc đầu.
“Không, ông không cần xin lỗi, chẳng phải cháu vẫn trưởng thành khỏe mạnh đây à? Ông đừng lo cho cháu… Cháu đi ra ngoài trước, ông ở đây nói chuyện với hai người họ đi.”
Cậu ta biết đây có thể sẽ là lần cuối cùng được gặp mặt ông, nhưng nếu không chạy trốn, cậu ta sẽ bật khóc ngay lập tức..