Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 164: 164: Kết Thúc






Tâm cầm lấy con dao, đứng dậy khỏi mặt đất, thử hoạt động chân tay.

Cơ bắp bị trói trong thời gian dài dường như còn chưa kịp thích ứng với trạng thái thả lỏng, cô vẫn cảm thấy hơi tê mỏi, nhưng để cầm chắc con dao trên tay thì vẫn thừa sức.
Trong tình thế nguy hiểm này, đương nhiên chút ít mệt mỏi và đau đớn là không đáng kể.

Nhìn Hoàng đau đến mức nhíu chặt lông mày, vẫn phải cố gắng duy trì tỉnh táo và sống lưng vẫn còn thẳng tắp, cô thở dài.
Hai mắt nhắm lại, mở ra, xác định chính xác mục tiêu.
Lưỡi dao bén ngót đâm thẳng vào da thịt, máu tươi tóe ra, mọi người có mặt đều sững sờ trước hành động bất ngờ của cô.

Hoàng khe khẽ lắc đầu, thì thào:
“Tại sao…”
Người giật mình nhất không ai khác chính là gã bắt cóc.

Gã chết trân nhìn lưỡi dao đang cắm sâu vào bụng mình.

Con dao này là chính tay gã mài sắc, chính gã đưa vào tay cô, lại được cô dùng hết sức cắm trả vào bụng gã.
“Xông vào.”
Tận dụng cơ hội hiếm có, các chiến sĩ cảnh sát lập tức xông vào trong nhà kho, không chế hành động của tên bắt cóc.

Bị còng tay lại rồi, gã vẫn mở mắt trừng trừng nhìn vào Tâm, như muốn khoét hai cái lỗ trên người của cô vậy.
Lúc này người đang đợi ở bên ngoài là Đức cũng đã kịp chạy vào, Hoàng thấy người anh em mà mình tin tưởng kịp thời đến ứng cứu thì yên tâm, nhắm mắt lại, ngã xuống vũng máu.
“Mày sao vậy? Dậy đi, cố lên, cố lên một chút, tao sẽ đưa mày đến bệnh viện.”
Hình như bị tiếng gọi của Đức kéo trở lại một chút thần trí, hắn hơi hé mắt ra, giọng thều thào hỏi Đức:
“Cô ấy… cô ấy sao rồi?”
Đức quay sang nhìn hai cô gái đã được giải cứu, đang an toàn ngồi một bên, thở dài một hơi.

Đến nước này mà người anh em vẫn không màng đến sống chết của mình, chỉ quan tâm cô ấy có an toàn hay không.

Đúng là tình cảm hiếm có, chỉ mong sau biến cố này họ sẽ chung sống tốt hơn.
Lời của hắn vào tai Tâm lại thành lời châm chọc.

Chính tai cô nghe thấy hắn thừa nhận không hề yêu thương mà chỉ lợi dụng mình, chính mắt cô nhìn thấy hắn không do dự tự đâm hai nhát, rồi tới lúc hôn mê bất tỉnh vẫn chỉ quan tâm tới an nguy của Dương.
Chưa bao giờ cô hận hắn như lúc này.

Vừa yêu vừa hận, hai trạng thái tình cảm đối lập giằng xé tâm can.


Cho tới khi ý thức của cô chìm vào bóng tối vô tận và tĩnh mịch, cô ngã xuống.
“Ơ này, cô sao vậy? Mau tới đây, một trong hai con tin đã ngất xỉu.”
Đi cùng đoàn tiếp ứng còn có một bác sĩ và hộp sơ cứu, dù sao cũng không ai biết bọn bắt cóc có thể làm những gì.

Nếu không kịp thời cấp cứu, đưa đến bệnh viện có khi còn chẳng kịp.
Lúc này nhiệm vụ của bác sĩ nặng nề hơn bao giờ hết.

Một người bị thương nặng, mất máu quá nhiều bất tỉnh, một người lại đang mang thai, sau khi được cứu cũng ngất xỉu luôn.
“Họ là vợ chồng à? Đến bất tỉnh cũng phải chọn cùng lúc, bảo sao lại cưới nhau.”
Bác sĩ vừa băng bó cho Hoàng vừa lẩm bẩm vài câu vô nghĩa.

Mấy anh cảnh sát xung quanh lười đáp lời bác sĩ, người này chuyên môn tốt, thao tác nhanh, tính tình cũng không tệ, mỗi cái tật hay nói linh tinh là bao nhiêu năm rồi không sửa được.
Chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ, đưa hai người vào bệnh viện, tiện thể đưa Dương vào kiểm tra một chút xem có vấn đề gì không.

Vụ bắt cóc này vẫn cần phải điều tra thêm, tuy nói là ân oán cá nhân nhưng có nhiều chi tiết rất đáng để đặt ra nghi vấn.
“Các chỉ số của cô ấy đều bình thường, thai nhi cũng phát triển ổn định.

Có lẽ là phụ nữ mang thai tâm tình thay đổi thất thường, lại vừa trải qua chuyện bắt cóc, kinh hãi quá độ nên mới ngất đi.

Đợi tỉnh lại là không sao cả.”
Một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng nói với người đang mặt đầy nước mắt ngồi cạnh giường bệnh.
Bác sĩ đi rồi, Hồng ngước đôi mắt mông lung đầy nước lên, trừng mắt nhìn Đức.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh không nói gì với tôi cả.

Nhỡ cô ấy có mệnh hệ gì thì anh có chịu trách nhiệm được không? Thanh Tâm đáng thương của tôi, tự nhiên lại bị như vậy.”
Đức có nỗi khổ mà không dám nói, nhìn cô gái đang khóc, luống cuống tay chân chẳng biết phải làm gì.
“Lúc ấy tình thế cấp bách quá, mà có báo cũng đâu có làm được gì đâu.

Đến bây giờ đã an toàn rồi, cô ấy cũng được bác sĩ xác nhận là không sao rồi, tôi cũng báo cho cô biết rồi còn gì?”
Nói lý với một cô gái tâm trạng không tốt là điều dại dột nhất mà một người đàn ông có thể làm.

Hồng không nhịn được khóc nấc lên.
“Anh nói thế nào nghe được à? Nhỡ cô ấy có vấn đề gì thì sao? Bán cả anh lẫn bạn của anh cũng không đền được Thanh Tâm cho tôi…”
Đức đau đầu giơ tay lên bóp trán, không biết làm gì khác ngoài ôm lấy vai Hồng an ủi, trong đầu lại nghĩ “người anh em của tôi còn đang nằm trong phòng cấp cứu không rõ sống chết kia kìa.”
“Đừng khóc…”

Đột nhiên, giọng nói hơi mệt mỏi vang lên từ phía giường bệnh.

Tâm đã tỉnh lại, thấy bạn thân ngồi bên cạnh giường khóc lóc thì nhẹ giọng bảo đừng khóc nữa.
“Cậu tỉnh rồi? Có thấy đau ở đâu không? Có mệt mỏi không?”
Nước mắt của Hồng nói ngừng là ngừng ngay được, chạy ngay tới nắm lấy tay bạn thân luôn miệng hỏi han.

Đức thấy vậy, chỉ có thể đỡ trán thở dài.

“Đúng là con gái, trở mặt nhanh hơn lật sách.”
Hồng quay sang lườm:
“Anh vừa nói gì đó?”
Thì ra trong lúc không chú ý, đã vô tình nói suy nghĩ của mình ra miệng, Đức mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh, che miệng ngáp một cái.
“Tôi phải sang xem Hoàng thế nào rồi.

Chúng ta gặp lại sau nhé.”
Dứt lời, như gắn cánh quạt lên đầu bay nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng còn lại hai cô gái.

Nhìn bạn thân lo lắng cho mình, Tâm hơi lưỡng lự không biết có nên kể cho cô ấy chuyện đã xảy ra hay không.

Hay… vẫn là nên thôi đi, cô ấy đã lo lắng lắm rồi, kể thêm chỉ làm tâm trạng cô ấy thêm nặng nề thôi.
“Cậu có muốn sang thăm Hoàng một chút không?”
Nhớ lại tình trạng vết thương của Hoàng, cô cũng hơi lo lắng, liền hỏi:
“Hoàng thế nào rồi?”
Bàn tay Hồng siết chặt tay cô, lặng lẽ tiếp thêm dũng khí:
“Đã tỉnh rồi, phẫu thuật các thứ xong xuôi, đang ở trong phòng theo dõi hậu phẫu.

Nếu cậu muốn thì tớ đỡ cậu sang đó thăm một chút.”
Cô vẫn luôn yêu hắn, nên rất quan tâm tình trạng hiện tại của hắn, không biết đã ổn hay chưa, có di chứng gì không.

Nhưng nghĩ lại chuyện đã xảy ra, từ đầu tới cuối hắn đều lừa dối cô, chưa từng thật lòng với cô.

Thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
“Thôi, để lúc khác.


Tớ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Trực giác của Hồng cho thấy giữa hai vợ chồng cô đang xảy ra vấn đề gì đó.

Thông thường vừa trải qua chuyện như vậy, đáng ra tình cảm phải khắng khít hơn, vừa tỉnh lại đã không màng ngăn cản đến xem tình trạng của chồng mới phải.

Nhưng cô lại điềm nhiên như không, thậm chí từ chối việc đến thăm hắn.
Nhưng là bạn thân của cô, bất kể cô làm cái gì, Hồng cũng ủng hộ vô điều kiện.

Không muốn nói thì không nói, là bạn thân, Hồng cũng sẽ không hỏi.
“Vậy cậu nghỉ đi, tớ ở đây với cậu.”
Cô mỉm cười yếu ớt, lắc đầu.
“Không cần đâu, tớ cũng không còn gì đáng ngại nữa, nghỉ ngơi thêm một lúc là ổn.

Cậu đi về đi, bận trăm công nghìn việc còn chạy đến đây góp vui cái gì chứ.”
Có sức lực pha trò tức là mọi vấn đề đều không đáng ngại.

Hồng cười cười, giúp cô chỉnh lại chăn.
“Mấy việc đó còn lâu mới quan trọng bằng cậu.

Thôi đã đuổi thì tớ về cho cậu vừa lòng.

Sẽ đến thăm cậu sau.”
Nghe Hồng đùa như vậy, cô cũng biết là cô ấy thật sự có việc cần giải quyết, nếu không cũng sẽ không đi ngay lúc này.

Rõ ràng là bận rộn, mà còn cố tình chạy đến đây một chuyến, đúng là chị em tốt của cô.
“Tớ về thật đây.”
Cô giơ tay lên vẫy vẫy với người ngoài cửa, Hồng nhẹ nhàng khép cánh cửa vào, đi khỏi bệnh viện.
Cô ấy đi rồi, cô cũng thực sự nhắm mắt lại ngủ.

Đã lâu lắm rồi không nằm mơ, lần này cô mơ thấy tình cảnh Hoàng cầm dao tự đâm vào người, lặp đi lặp lại nhiều lần, lần nào cũng khiến cô toát mồ hôi.
“Đừng đâm nữa!”
Hét lên trong mơ, cô bật người ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh thì thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là mơ thôi.

Nhưng… khoan đã… đó không phải mơ mà là sự thật.

Cô bị bắt cóc, hắn nói không yêu cô, hắn đâm dao vào vai và đùi chính mình… tất cả những chuyện đó đều là sự thật.
Tình trạng thân thể của cô đã khá hơn trước nhiều, liền đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
“Cô Tâm.

Đúng là cô Tâm kìa bố.”
Giọng trẻ con vang lên sau lưng làm cô hơi giật mình, theo bản năng muốn chạy trốn.


Quay đầu lại, nhìn thấy bé Gấu và Sơn, bố của bé đứng cách đó không xa, cô mới bớt căng thẳng, cơ mặt giãn ra.
“Trùng hợp quá, anh cho Gấu đi theo đi làm à?”
Sơn mỉm cười gật đầu chào hỏi với cô.

Anh mặc áo blouse trắng, đeo thẻ bác sĩ, rất rõ ràng là đang làm việc.

Lại có bé con đi theo, chắc là bé được nghỉ, ở nhà không có người trông, nên anh đưa đến đây luôn.
Gấu chạy đến ôm chầm lấy hai chân cô.
“Gấu đi làm cùng bố, sau này con cũng sẽ làm bác sĩ cô Tâm nhé.

Làm bác sĩ để đẹp trai như bố.

Mấy hôm trước con còn nghe cô điều dưỡng nói muốn cưới bố con, làm mẹ của con đấy.

Nhưng con không thích cô ấy bằng cô Tâm, cô Tâm làm mẹ của con nhé.”
Sơn bị lời nói ngây ngô của con làm cho đen mặt, anh nói với cô:
“Trẻ con nói linh tinh, em đừng suy nghĩ nhiều nhé.” Lại quay sang bảo Gấu: “Con không được nói linh tinh như vậy.”
Gấu bĩu môi, cậy đang ở cạnh cô Tâm, quay sang thè lưỡi với bố.
“Cô Tâm vừa xinh vừa dịu dàng, không hung dữ như bố.

Gấu thích cô Tâm hơn bố.”
Bị bé con đưa vào tình thế khó xử, cô chỉ có thể mỉm cười.
“Không sao đâu anh, bé Gấu rất đáng yêu mà.

Cô cũng rất thích Gấu.”
Thấy cô nói thích mình, Gấu càng đắc ý hơn, kéo mắt thè lưỡi làm mặt quỷ lêu lêu với bố.
“Bố nghe rõ rồi nhé, cô Tâm nói thích con đấy.

Con sẽ mời cô Tâm đi ngày hội gia đình ở trường con, không cho bố đi cùng cũng được.”
“Ngày hội gia đình”, lại là chuyện gì nữa đây? Đầu óc cô như lọt vào sương mù khi đột nhiên Gấu nhắc đến ngày hội gia đình.

Sơn tiến lên vài bước, kéo tay con trai, lại áy náy nói với cô.
“Mấy hôm nữa trường Gấu tổ chức ngày hội gia đình, là phụ huynh đưa con cái đến chơi.

Có thể là bố mẹ, ông bà, anh chị, kể cả hàng xóm cũng được.

Anh sợ hôm đó có việc bận nên đang tính nhờ người khác đưa bé đi, nhưng bé đang không đồng ý.

Chắc hôm nay gặp em nên nảy sinh ý định mè nheo để em đưa đi.”.