Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 162: 162: Chọn Một Trong Hai






Mới ở nhà được một tháng đã bị vợ đuổi đi làm việc, Hoàng vừa bất đắc dĩ vừa không tình nguyện nghe lời cô đến công ty.

Nhưng đúng là ở công ty còn tồn đọng nhiều việc cần hắn tự mình giải quyết.
Một tháng qua hắn ở nhà cũng không hẳn là nghỉ ngơi mà vẫn xử lý công việc qua email, nhưng cũng không thể so sánh được với việc đến tận nơi.

Vừa đến nơi đã thấy tài iệu chất đống như núi trên bàn.
“Số lượng này… cậu muốn tôi tăng ca ba ngày ba đêm để xử lý xong đấy à?”
Hắn đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía Thành, cậu trợ lý đáng thương cả tháng qua làm việc như trâu như chó vì ông chủ lười biếng trốn việc chính là tác giả của đống tài liệu trên bàn hắn.

Cậu ta tiến lên trước một bước, phân loại lại tài liệu trên bàn, chỉ để lại bốn năm tập.
“Chỉ còn bằng này thôi à?”
Sự khác biệt lớn như bầu trời và mặt đất vậy.

Chỉ thấy Thành lắc đầu, nói:
“Để sếp khỏi có cảm giác hoa mắt chóng mặt, em để lại những thứ cần phải xem gấp, còn lại sẽ từ từ đem vào sau khi sếp xem xong mấy cái này.”
Đã biết là không có chuyện gì đơn giản như vậy.

Hắn cảm thấy mình chính là ông chủ mệt mỏi nhất thế giới, người ta làm ông chủ thì chơi bời vô độ, trái ôm phải ấp, hắn làm ông chủ thì vừa lười biếng một tháng đã bị hiện thực vả mặt.
“Vậy thì không cần, cậu cứ để đấy đi.”
Thành lại buông tay, đặt đám tài liệu đó xuống một bên bàn, sau đó đi ra ngoài làm việc của mình.

Ông chủ mới đi làm trở lại, cậu ta phải tranh thủ sắp xếp hoạt động xã giao, không thì chẳng biết lúc nào ông chủ lại hứng lên nghỉ phép.
Trợ lý như cậu ta đúng là số khổ, nếu không phải số tiền đổ về tài khoản mỗi tháng làm cho người ta ao ước thì cậu ta cũng bỏ ông chủ mà đi lâu rồi.
Vùi đầu xử lý công việc, bất tri bất giác đã hơn một tiếng trôi qua.

Hắn với tay cầm lấy cốc nước trên bàn, uóng một ngụm, chợt nghĩ không biết vợ yêu ở nhà đang làm gì, liền lôi điện thoại ra gọi cho vợ.
“Tút… tút…”
Không có ai nghe máy.

Hắn đột nhiên có dự cảm không hay, chỉ muốn đứng bật dậy về nhà để xác nhận cô vẫn an toàn, nhưng nghĩ lại, có lẽ chỉ là do lâu nay ở bên cạnh cô, hôm nay tách ra cảm thấy chưa quen lắm.
Dự cảm của hắn càng trở nên mãnh liệt hơn khi thấy điện thoại vang lên, là số của bác Hoa.
“Cậu Hoàng, cậu có gọi được cho cô Tâm không? Hồi nãy cô ấy bảo bác là đi siêu thị mua mấy thứ đồ thôi mà cả tiếng đồng hồ chưa về, bác gọi điện cũng không được.”

Nếu chỉ là đi mua đồ ở siêu thị thông thường, thì không có lý nào lại cả bác Hoa và hắn đều không gọi được.

Chợt nhớ tới một tháng trước có người theo đuôi cô, hắn chỉ lo cô đang lọt vào tầm ngắm của một đám người bất lương nào đó.
“Sếp, đối tác đã đến rồi ạ, đang đợi anh trong phòng họp.”
Hắn tiện tay nhét điện thoại vào túi áo, dẹp bỏ dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Bước chân vào phòng họp, lại là doanh nhân thành đạt đầy tự tin trong lĩnh vực sở trường của mình.
Đàm phán diễn ra rất thuận lợi, hắn mải mê với công việc không chú ý tới điện thoại trong túi áo nhẹ nhàng rung.
Trong nhà kho của công trường bỏ hoang ở ngoại thành, gã bắt cóc đang cầm điện thoại của Tâm trên tay, gọi cho người có tên “Ông Xã” trong điện thoại.
“Không bắt máy, xem ra hắn cũng không quan tâm đến cô lắm nhỉ?” Lại hướng về phía Dương: “Điện thoại của cô đâu?”
Gã lục tìm khắp túi xách và trên người của Dương, nhưng không hề thấy điện thoại đâu cả.

Chậc lưỡi một cái:
“Chắc là hồi nãy đánh rơi rồi.

Đáng tiếc, nếu không sẽ được so sánh xem hắn coi trọng ai hơn.

Nào, nói chuyện một chút, các cô nghĩ hắn coi trọng ai hơn trong hai người?”
Còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là coi trọng Dương hơn.

Nhưng Tâm lại đang mang thai đứa con của hắn, nên chuyện này cũng khó nói.
“Hôm nay chỉ có một người trong hai cô có thể sống mà ra khỏi đây thôi.

Suy nghĩ cho kĩ rồi tự thương lượng với nhau đi.”
Mặt Dương hơi biến sắc, chị ta hoàn toàn không nghĩ tới gã này lại chơi lớn đến thế, định chơi ra cả mạng người.

Nếu chọn một trong hai, thì theo suy nghĩ của chị ta, người chết đương nhiên phải là Tâm rồi, không cần nghi ngờ gì cả.
“Tôi không muốn chết, tôi còn rất nhiều việc chưa làm xong…”
Nếu một người muốn sống, thì người kia chắc cũng không muốn chết.

Gã bắt cóc quay đầu sang nhìn Tâm, chung quy cô gái này cũng là một người số khổ, đến khi bị bắt cóc, tính mạng nguy cấp mới biết được rằng người mà chồng mình yêu vẫn luôn là chị gái mình.
Cô trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi nói:

“Đã là hai người chọn một thì anh hãy thả chị ấy đi.

Tôi đang mang thai, có lẽ sẽ có giá trị uy hiếp Hoàng hơn một chút.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Dương mà gã bắt cóc cũng sửng sốt, không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt khác.

Tất nhiên Dương muốn sống, nhưng ai mà chẳng muốn sống, chị ta không tin trên đời lại có người tình nguyện đặt bản thân vào nguy hiểm để cho chị ta cơ hội thoát thân.
“Em muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng chị à? Đừng nghĩ chị sẽ cảm kích em, đây là em nợ chị, em chỉ đang trả nợ thôi.”
Đáp lại chị ta là cái nhếch mép của cô:
“Chị nghĩ giữa chúng ta còn cái gì gọi là nợ nần à? Chắc là bố chưa nói với chị, từ lúc ông ấy quyết định giao tất cả sản nghiệp vào tay chị, chúng ta đã thanh toán xong nợ nần.

Còn chuyện này, chị nghĩ chị có tư cách gì mà đòi cùng sống cùng chết với em rể của mình chứ?”
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “em rể”, muốn làm chị ta tức giận.

Và chị ta cũng không khiến cô thất vọng, bị hai chữ này chọc cho tức nổ đom đóm mắt, luôn miệng kêu gào:
“Loại đàn bà trơ trẽn, trèo lên giường anh rể rồi còn dám lên mặt dạy bảo cả chị mày à?”
Vở kịch càng lúc càng hay, gã bắt cóc vô cùng hứng thú theo dõi toàn bộ xung đột của hai người.

Lần nữa mở khóa điện thoại của Tâm, gã nhếch mép cười, nói:
“Không cần tranh cãi nữa, dù sao các cô cũng không được tự mình quyết định.

Người có thể đưa ra quyết định là người đàn ông dây dưa với cả hai người cơ.

Để tôi gọi cho hắn thêm lần nữa xem nào.”
Lần này, điện thoại rất nhanh đã kết nối được.

Trong điện thoại, giọng điệu của hắn vẫn rất dịu dàng, nhưng nghĩ rằng tất cả chỉ là giả vờ, cô không nhịn được muốn nôn.

Hình như tâm trạng của hắn hiện tại rất tốt, vì cuối cùng cũng nhận được điện thoại từ người khiến hắn lo lắng nãy giờ.
“Alo, anh đây.


Nhớ anh rồi à?”
Đáp lại hắn là tiếng cười trầm thấp của đàn ông.
“Lục Huy Hoàng phải không? Vợ và nhân tình của anh đang ở trong tay tôi, muốn cứu thì tới đây đổi một mạng lấy một mạng.”
Không cần tiền, không cần quyền lợi gì, trực tiếp đổi mạng.

Rõ ràng là vì thù oán mà đến.
“Anh là ai? Sao họ lại ở trong tay anh? Hãy thả họ ra đi, điều kiện gì tôi cũng có thể chấp nhận với anh được.

Nếu tôi làm gì đắc tội với anh thì cứ nhằm vào tôi, việc gì phải làm tổn thương người vô tội.”
Gã bắt cóc hừ một tiếng, vết sẹo kéo dài khiến khuôn mặt càng trở nên dữ tợn hơn.
“Có dây dưa tình cảm với anh thì làm gì có chuyện vô tội.

Để xem anh muốn thế nào thôi… Đến đây mà dùng mạng của mình đền tội cho em gái tôi, con bé vô tội như vậy lại vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai được nữa.”
Gã luôn miệng nhắc tới em gái, nhưng tới giờ vẫn chưa nói em gái của gã là ai.

Đầu óc Hoàng đầy sương mù, hắn nhớ là đã cắt đứt với tất cả “hồng nhan tri kỉ” sau khi quyết định chung sống với Tâm.

Vậy em gái của gã là từ đâu chui ra chứ?
“Em gái anh là ai?”
Sắc mặt của gã bắt cóc lại càng tệ hơn.
“Hạ.

Anh biết Hạ chứ? Con bé yêu anh bao nhiêu, còn đang mang thai với anh.

Lại vì bị bỏ rơi mà ngày ngày khóc lóc, sau đó không chịu nổi cuộc sống bế tắc mà tự sát.

Một xác hai mạng.

Lấy cái mạng chó của anh đền tội đã coi như nhân từ rồi.”
Hồng nhan tri kỉ vây xung quanh Hoàng rất nhiều, nhưng cô gái tên Hạ này, Tâm có ấn tượng rất sâu sắc, trời sinh cô ta đã có nét quyến rũ đến mê hoặc lòng người.

Nhưng một người đẹp như vậy lại cứ thế chết đi, nguyên nhân còn là vì bị Hoàng bỏ rơi, cô cảm thấy thật sự là khó tin.
“Được.

Anh đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay.

Anh đừng gây bất lợi cho họ, có gì thì đợi tôi đến rồi chúng ta nói chuyện.”

Suy nghĩ của gã bắt cóc này quá ư kì quái, muốn dụ hắn đến nhưng lại cố tình không tiết lộ vị trí, muốn hắn phải tự mình tìm đến.
“Không phải anh là Lục Huy Hoàng không gì không làm được à? Tìm vị trí hiện tại của hai cô gái xinh đẹp này chắc không làm khó được người thừa kế nhà họ Lục chứ? Tôi đợi anh hai tiếng nhé, hai tiếng sau mà không thấy người, thì cứ đợi nhận xác của hai cô gái này đi.

Cố gắng nhanh nhẹn lên, hai cô gái xinh đẹp thế này mà chết đi thì sẽ đáng tiếc lắm đấy.”
Điện thoại ngắt kết nối, gã bắt cóc ngay lập tức tháo sim, bẻ gãy rồi vứt xuống đất.

Vậy là Hoàng sẽ không thể gọi lại được nữa.
Có vẻ như tâm tình hiện tại của gã rất tốt, ngồi ngay xuống đối diện hai cô gái, đặt đồng hồ ngay trước mặt, bắt đầu tính giờ.
“Hai tiếng đồng hồ, bây giờ việc của chúng ta chỉ có chờ đợi thôi.”
Chờ đợi là giày vò.

Một phút trôi qua không khác gì một năm.

Trong nhà kho của khu công trường bỏ hoang này, chỉ có một mình gã bắt cóc là có tâm tình thư thái.
Một bên khác, Hoàng cũng đang đầu đầy mồ hôi tìm kiếm tung tích của hai người.

Nơi cuối cùng Tâm xuất hiện là siêu thị, chẳng qua bây giờ có tìm tới siêu thị, trích xuất được camera, lần theo dấu vết chắc cũng không kịp đến nơi trong vòng hai tiếng.
Chợt hắn nhớ tới thiết bị định vị trong điện thoại của cô, liền lập tức gọi cho tên bạn thân.
“Alo, Đức à? Mày có đang rảnh không? Tao cần nhờ mày chút việc.”
Bên phía Đức đang có tiếng bàn phím máy tính gõ cạch cạch liên hồi.
“Chuyện gì, mày nói đi.

Có gấp lắm không?”
Đương nhiên là vô cùng gấp.
“Có, rất gấp.

Tâm và Dương đang bị bắt cóc, tên bắt cóc vừa gọi cho tao, bảo tao tự mình đến cứu người, nhưng hắn không cho tao địa chỉ.

Trong điện thoại của Tâm có cài phần mềm định vị, mày giúp tao tra một chút.”
Tiếng gõ bàn phím cuối cùng cũng ngừng lại, rồi lại bắt đầu vang lên với cường độ lớn hơn.
“Được, gửi thông tin sang đây cho tao, nhanh một chút.

Tao sẽ cố gắng hết sức để tra cứu cho mày.”
Gửi thông tin liên quan sang cho Đức, hắn lại tiếp tục tìm những mối quan hệ khác có thể hỗ trợ trong lúc này.

Đến khi gặp chuyện mới thấy rằng những người mình có thể dựa vào ít đến đáng thương..