Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 153: 153: Tình Yêu Là Gì






“Cho dù là Dương, là mẹ, hay là ai khác mang họ Tô, cũng nghe cho rõ.

Trước giờ tôi chỉ yêu một mình Tô Thanh Tâm.

Chuyện giữa tôi và Dương đã là quá khứ rồi, còn Tâm là cả hiện tại và tương lai của cô.

Các người đừng có tùy tiện tìm con chó con mèo nào đó rồi bắt tôi cưới, hừ, từ khi nào mà hôn nhân của Lục Huy Hoàng tôi lại phải tùy ý nhà họ Tô sắp xếp chứ?”
“Chỉ yêu một mình Tô Thanh Tâm”.

Mặt Dương tái đi khi nghe thấy hắn nói vậy.

Sau đó hắn nói thêm những gì, hay người khác có nói gì, chị ta cũng không nghe lọt nữa.

Bên tai chỉ còn văng vẳng bảy chữ này.
Hắn nói hắn chỉ yêu một mình Tâm, vậy còn chị ta thì sao? Đàn ông như hắn thật sự rất nhẫn tâm, một khi không còn tình cảm, thì mặc kệ người khác yêu thương hắn bao nhiêu, hi sinh cho hắn bao nhiêu, hắn cũng chẳng hề cho một cái liếc mắt.
“Anh nói gì cơ? Anh yêu Tâm à? Vậy anh xem em là cái gì?”
Mọi người đều bị lời khẳng định của hắn làm cho sửng sốt, Tâm cũng kinh ngạc đến ngơ ngẩn cả người.

Chỉ có Dương sau khi tiêu hóa hết lời hắn nói thì vô cùng kích động.

Chị ta giãy dụa đứng dậy khỏi giường bệnh, không để ý đến kim truyền xô lệch khỏi ven, một giọt máu rỉ ra khỏi vùng da có cắm kim.
“Đừng lộn xộn, cẩn thận kim trên tay con.” Bà Vân thấy chị ta giãy dụa đứng lên thì vội vàng đỡ lấy người, lúc quay sang phía hai người ngoài cửa thái độ đã hoàn toàn thay đổi.
“Con rể, mẹ khuyên con suy nghĩ cho rõ ràng rồi hãy nói.

Dương đã hi sinh cho con thế nào chính con biết rõ.

Nếu không cho con bé một câu trả lời thuyết phục, nhà họ Tô cho dù thấp cổ bé họng cũng không đứng im để người khác bắt nạt đâu.”
Chân mày hơi giãn ra của hắn lại lần nữa nhíu lại.

Lúc này ngay cả Tâm cũng thấy mọi chuyện thật sự là quá nực cười, tại sao Dương gặp chuyện không hay thì nhà họ Tô có thể ra mặt đòi công bằng, còn cô lại phải tự mình chèo chống?
Dựa vào cái gì cơ chứ?

Đều là con gái của nhà họ Tô, cô vẫn biết mình không được lòng mọi người bằng chị gái, nhưng không nghĩ, chính mẹ mình lại phân biệt đối xử nặng nề đến như vậy.
“Anh đừng giận mà, mẹ em chỉ là nhất thời nổi nóng nên nói chuyện không lựa lời thôi.

Anh đừng bỏ em, có điểm nào em làm chưa tốt, anh nói ra em sẽ sửa, đừng đối xử với em như vậy.”
Dương không đếm xỉa đến sự can ngăn của bà Vân, chạy tới cầm chặt lấy tay hắn, luôn miệng khóc lóc.
Hắn thở dài, đưa tay gỡ từng ngón tay của chị ta ra.
“Có đáng không? Anh hỏi em, vì anh mà khóc lóc gây sự thành ra như thế này, có đáng không? Đừng tốn công vô ích nữa, từ lâu anh đã không còn tình cảm với em rồi.

Anh vẫn quan tâm em, nhưng chỉ có thể như những người bạn cũ.”
Hắn buông bàn tay của Tâm ra, vòng tay ôm lấy vai cô, tư thế bảo vệ rõ ràng.
“Nghe lời mẹ em nói, có vẻ như nhà họ Tô không muốn thừa nhận đứa con gái là Tâm, vậy cũng không sao, nhà họ Tô không cần, nhà họ Lục chúng tôi cần.

Hai mươi tỷ lần trước, xem như thay cô ấy trả nợ công nuôi dưỡng của mấy người vậy.”
Bàn tay cô nhẹ nhàng giật vạt áo hắn, hắn quay sang, thấy cô lắc đầu, hắn liền biết cô không nỡ tuyệt tình đến vậy.
Thấy hắn có vẻ quyết không nhượng bộ, ngược lại còn muốn làm căng hơn, thái độ của bà Vân lại xìu xuống, nhưng vẫn không bỏ được mặt mũi.
“Đúng là có nhà họ Lục đứng sau lưng rồi, thì chẳng coi gia đình ra gì nữa.

Thôi, hai người đi đi, càng ở đây càng khiến Dương chẳng có tâm tình nào mà dưỡng bệnh.”
Bà không đuổi hắn cũng muốn đi, làm sao có thể để cô ở lại đây nghe mấy lời xỉa xói nhiếc móc từ chính người sinh ra mình được.

Trước giờ hắn chưa từng biết hoàn cảnh của cô ở nhà họ Tô lại khó khăn đến vậy.

Xem ra thông tin về cô mà hắn biết vẫn chưa đầy đủ, chẳng qua, thay vì thuê người điều tra, bây giờ hắn lại mong rằng chính cô sẽ là người nắm tay dắt hắn vào thế giới của cô.
Tới thì vội vàng, lo lắng, đi khỏi thì tâm trạng nặng nề, bất an.

Hắn biết tâm trạng cô không tốt, nhưng không biết làm thế nào cô mới có thể vui vẻ trở lại, chỉ đành im lặng dắt tay cô ra bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe nửa buổi rất vắng người.

Đến bên cạnh xe, hắn không nói tiếng nào đột nhiên dừng lại.

Thấy hắn không có dấu hiệu mở cửa xe ho mình, cô vươn tay định tự mở cửa xe thì hắn lại nhanh hơn một bước.
Bàn tay hắn cầm lấy tay cô, kéo lại, cô theo lực kéo của hắn xoay người.


Hắn dùng cả thân người giam giữ cô trong vòng tay.
“Em… chúng ta…”
Hắn gập ngừng mãi mà không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Hai người kề sát nhau đến nỗi có thể cảm nhận rõ ràng cả tiếng tim đập của nhau.
“Chuyện gì vậy?”
Cô vừa mong chờ vừa hồi hộp chờ đợi hắn nói gì đó.

Trực giác cho cô biết, chuyện hắn định nói rất quan trọng.

Hắn hít sâu một hơi, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị tiếng ho từ phía sau cắt ngang.
“Khụ.”
Hai người lấy xe ở ngay phía sau không ngờ lại chứng kiến cảnh hạn chế độ tuổi, lúng túng ho một tiếng.
Mặt cô chuyển màu đỏ rực, đẩy hắn ra, trốn sang một bên.

Bị cắt ngang cơ hội tốt, hắn thở dài, giúp cô mở cửa xe.
Chiếc xe ra khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện, lăn bánh trên đường lớn.

Mắt thấy còn vài trăm mét nữa là về đến nhà, hắn đánh lái, xe rẽ vào một con đường vắng người, dừng lại.
“Anh làm gì vậy? Sao không về nhà?”
Hắn tháo dây an toàn, vươn người sang đối mặt với cô.

Giọng điệu cầu khẩn nhưng tư thế và ánh mắt lại đầy tính xâm lược.
“Em có thể cho tôi một cơ hội được không?”
Trong lòng cô thấp thỏm, cụp mắt không dám nhìn thẳng hắn.
“Cơ hội… gì?”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên má cô, trượt xuống cằm, hắn nâng cằm cô lên:
“Rõ ràng em hiểu, sao phải giả vờ không hiểu chứ? Trong lòng tôi chỉ có một mình em.


Hãy cho tôi một cơ hội, cũng là cho chính em một cơ hội được hạnh phúc.”
Đôi mắt hắn đầy trông mong lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời sao, cô chìm đắm trong ánh mắt đó, vô thức gật đầu.

Tới khi lấy lại được một phần ý thức, hắn đã nhẹ nhàng hôn xuống, như muốn tuyên cáo chủ quyền lãnh địa của mình.
Cho dù có tự nhủ bao nhiêu lần rằng mình phải từ chối, nhưng làm sao cô có thể tránh khỏi việc mềm lòng mà đồng ý khi hắn dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Nhất là khi hắn chính là người cô yêu sâu đậm.
Mới sáng ra đã giải quyết xong vấn đề lớn của đời người, tâm trạng hắn đặc biệt vui vẻ, khi nhận được điện thoại của trợ lý báo đối tác muốn đổi lịch hẹn sang sáng nay cũng không tức giận.
“Tôi đến công ty gặp mặt đối tác, tối nay sẽ cố gắng xong việc để về sớm với em.

Em ở nhà một mình nghỉ ngơi cho tử tế, trưa không được lười ăn bỏ bữa đâu đấy.

Tôi sẽ kiểm tra.”
Cô gật đầu, từ khi biết cô mang thai đến giờ, chưa đầy hai tư tiếng đồng hồ mà cô đã thấy hắn thay đổi một trăm tám mươi độ, đối xử với cô như gà mẹ với gà con, chỉ hận không thể giữ khư khư dưới đôi cánh của mình.
“Anh đi đi, đi đi, còn chần chừ nữa là không kịp đâu đấy.

Tôi có thể tự lo cho mình được.”
Hình như nghĩ tới chuyện gì đó, hắn nhíu mày, bảo cô:
“Lại còn anh với tôi nữa, em không thể xưng em gọi anh được à?”
Cô liếc mắt nhìn hắn:
“Anh cũng xưng tôi còn gì…”
Hắn bật cười, tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu thì thầm vào tai:
“Vậy anh xưng anh với em nhé, như thế này đã được chưa?”
Giọng nói của hắn trầm thấp, lại cố tình thì thầm vào tai cô giống như tình nhân đang thủ thỉ, cô thấy mặt mình nóng lên, ngại ngùng đẩy hắn ra.
“Được rồi, được rồi… Anh nói thế nào thì là thế ấy.”
Vòng tay hắn không hề vì bị cô đẩy mà suy chuyển, vẫn duy trì tư thế, tiếp tục ghé sát vào tai cô mà nói:
“Gọi thế nào?”
Tiếng “em” lúng búng mãi trong miệng không phát ra được.

Không hiểu sao, khi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, diễn trò trước mặt người khác, cô có thể rất tự nhiên mà xưng anh – em, nhưng lúc này, khi hai người đã quyết định sẽ tiếp nhận nhau, xưng hô tưởng như đơn giản lại khó đến vậy.
“Được rồi, anh mau đi đi, tôi… à… em… tự lo được.”
Nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hắn cười cười: “Như vậy mới ngoan, anh đi đây.”
Hắn vừa rời khỏi nhà chưa được bao lâu, cô lại nhận được điện thoại hẹn ăn trưa của cô bạn thân đã lâu không gặp.

Vẫn vui tươi như chưa từng thiếu năng lượng, Hồng cười khanh khách trong điện thoại:
“Hôm nay tâm trạng của tớ rất tốt, cô công chúa xinh đẹp của tớ mau sửa soạn để tớ đón đi dự tiệc nào.”

Bất tri bất giác, cô cũng bị lây tâm trạng vui vẻ của bạn thân.
“Dự tiệc gì cơ?”
Hồng vẫn chưa dừng cười, trả lời thắc mắc của cô:
“Tiệc gặp mặt của hai chúng ta, cậu thay đồ đi, tớ đến đón.

Bữa trưa hôm nay tớ mời.”
Cô hơi mím môi, tất nhiên sẽ không từ chối cuộc hẹn của bạn thân, nhưng cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để nói cho cô ấy biết chuyện giữa cô và Hoàng mà không có cảm giác đột ngột.
“Được, tớ đợi cậu.

Lát nữa tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu, cũng không biết nên tính là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.”
Nói là phải làm ngay lập tức, vài phút sau chiếc xe màu trắng bạc của Hồng đã dừng lại trước cửa nhà cô, đúng lúc cô đi ra khỏi nhà.
Cửa kính xe hạ xuống, Hồng quay sang cười với cô.
“Hey cô gái xinh đẹp nhà ai đây?”
Tự giác mở cửa xe, ngồi vào ghế bênh cạnh ghế lái, cô cũng cười hỏi bạn thân:
“Hôm nay cậu gặp chuyện tốt gì mà có vẻ vui thế?”
Đáp lại cô, Hồng chỉ nháy mắt một cái, nhất định không tiết lộ chuyện vui.
Vào phòng đặt riêng, hai người vừa ngồi yên vị, cô đã không nhịn được hỏi lại: “Bây giờ nói được chưa cô nương? Chuyện gì làm cậu vui vẻ thế?”
Hồng lắc đầu, vẫn giữ nguyên điệu cười bí hiểm.
“Rồi cậu sẽ biết… Vấn đề quan trọng là ở cậu ấy.

Hồi nãy ai bảo là có chuyện muốn nói với tớ ấy nhỉ?”
Biết rằng chẳng hóng được tin tức gì vui vẻ từ bạn thân, cô bĩu môi, nói chuyện của mình:
“Ừ… thì cũng có.”
Hồng nhìn cô bằng đôi mắt long lanh của một cô gái đang vươn radar hóng chuyện.
“Cái gì thế? Cậu nói đi mà, đừng úp mở nữa.”
Cô xoay xoay cái ly trên bàn, nói:
“Có hai chuyện.

Thứ nhất là hôm nay Hoàng đã nói yêu tớ, trước mặt chị Dương và mẹ tớ.

Thứ hai là, tớ mang thai.”
Mấy lời ngắn gọn chẳng khác nào thả một trái bom xuống mặt hồ nước đang yên ả.

Hồng trợn tròn mắt nhìn cô bạn thân của mình, nuốt nước bọt trong vô thức.
“Cậu vừa nói cái gì cơ? Tỏ tình? Lại còn mang thai? Bà cô tổ của tớ ơi, cậu làm tớ đau tim chết mất.”.