Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 140: 140: Nhất Định Phải Ly Hôn






“Tâm đã về đấy à cháu?”
Giọng nói già nua quen thuộc của bà Ngân hàng xóm vang lên, cửa nhà bên cạnh lạch cạch bật mở.

Tâm giật mình đẩy hắn ra, hắng giọng:
“Vâng, bà ạ.

Cháu vừa về, đã mua sữa chua cho bà rồi đấy ạ, để cháu mang sang.”
Sự xuất hiện của bà cắt ngang xung đột của hai người trẻ, ai trong số hai người cũng không muốn lôi lôi kéo kéo trước mặt người lớn.

Cô vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống lục túi đồ mua từ siêu thị vẫn đang vứt chỏng chơ một bên.
Tâm thần không yên, đến tìm đồ cũng run tay, hồi lâu sau cô mới lôi từ trong túi ra hai vỉ sữa chua, đưa sang cho bà.
“Cảm ơn cháu, hết bao nhiêu tiền để bà gừi.”
Vài đồng bạc lẻ, đương nhiên cô không thể lấy của bà được, bèn liên tục xua tay bảo không cần.

Bà rút tiền ra dúi vào tay cô, nhưng thấy cô nhất quyết không chịu nhận thì cũng đành bỏ cuộc.

Trước khi vào nhà còn nháy mắt với cô cháu hàng xóm:
“Bà cảm ơn nhé, bạn trai đẹp trai đấy.”
Câu nói của bà làm cả hai người đều ngẩn ngơ, ngoài kia rất nhiều người biết họ là vợ chồng, nhưng hiếm khi có ai đó đặt hắn ở vị trí “bạn trai của cô”.

Hoàng lấy lại bình tĩnh sớm hơn, hắn thở dài, kéo tay cô mở cửa đi vào, một tay còn xách túi đồ cô mua từ siêu thị ban nãy.
“Anh làm gì vậy? Thả tay tôi ra!”
Hắn không mấy để tâm đến thái độ chống đối của cô, kéo người đi vào trong nhà rồi nói:
“Đi vào nhà chứ còn gì nữa, hay em muốn ở ngoài đó? Tôi cũng không ngại để người khác chứng kiến chúng ta thân mật.

Đi vào đây là nghĩ cho em thôi, còn tôi, càng nhiều người càng kích thích.”

Giọng nói nguy hiểm, nội dung cũng mập mờ khiêu khích, cô dường như đã lờ mờ nhận ra hắn đang muốn làm gì, chỉ là chưa dám chắc chắn vào suy đoán của mình.
Hắn tự nhiên như đang ở trong nhà mình, đặt túi đồ có in logo siêu thị xuống góc nhà, đóng cửa, cả quá trình vẫn nắm chặt tay cô không buông.
“Bỏ tôi r…”
Chưa nói hết câu, miệng đã bị chặn lại.

Hắn ép cô vào tường, cúi đầu hôn xuống.

Hai tay bị giữ chặt, thân thể bị giam cầm giữa bức tường cứng rắn và người đàn ông cao lớn, cô gắng sức vùng vẫy nhưng vô dụng.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, hắn áp sát cô, đưa một tay lên giữ sau gáy, một tay vòng xuống giữ chặt eo nhỏ.

Hai tay cô được thả tự do nhưng cả người đều bị ôm lấy, đành bày tỏ sự bất mãn bằng cách tặng cho hắn vài vết cào trên lưng.
“Ngoan một chút.”
Lần nữa hôn xuống đã nhẹ nhàng hơn hẳn, nhưng cô lại lợi dụng cơ hội cắn môi hắn rớm máu.

Đôi mắt lóe ra tia lửa, vị tanh nồng lan tràn trong khoang miệng hai người.
“Tôi vốn định sẽ nhẹ nhàng, em đã như vậy thì đừng trách tôi thô bạo.”
Lời kháng nghị biến mất giữa môi lưỡi dây dưa, trong cơn mê loạn, hắn nửa ôm nửa kéo cô tới trên ghế sofa.

Không rảnh tay cởi từng chiếc cúc một, hắn giật tung cả hàng cúc áo, thân thể mềm mại bại lộ trong không khí lạnh lẽo.
Thân thể đàn ông nóng rực không ngừng đụng chạm, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô lại là một mảnh lạnh lẽo thê lương.

Hắn không để ý tới mong muốn của cô mà liên tục đòi hỏi, mặc kệ cô gái trong lòng kêu than đến khản cả giọng cũng chẳng có động tác nào chần chừ dù chỉ là một nửa giây.
“Cút đi.”
Mọi chuyện kết thúc, hắn lần nữa ôm lấy thân thể mềm mại đầy dấu vết, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi bị cắn rách da, cả hai người đều bị thương, hắn cũng chẳng phân biệt nổi mùi máu mơ hồ trong miệng là của ai trong hai người nữa.
Đến giờ, lời duy nhất cô muốn nói với hắn là hai chữ “cút đi”, và cô cũng thật sự nói ra khỏi miệng.
Trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện một thứ cảm xúc gì đó, dường như là ngỡ ngàng, dường như là thương tổn, nhưng cô không rảnh để ý.


Lúc này, người cô không muốn gặp nhất chính là hắn, ở cùng trong một căn phòng đã đủ khiến cô cảm thấy theo từng nhịp thở, toàn thân trên dưới đều đau đớn vô cùng.
“Được.”
Ngoài ý muốn là lần này hắn lại gật đầu.

Đứng dậy, tròng tạm quần áo lên người, hơi nhếch nhác so với hắn thường ngày nhưng cũng chẳng ai để ý.
“Em muốn tôi cút, được, tôi sẽ cút cho em vừa lòng.”
Nói rồi, hắn đi thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại, cũng không hề chần chừ hay lưu luyến.

Chỉ có động tác đóng sập cửa rất mạnh tiết lộ tâm tình hắn hiện tại thật sự hỏng bét.
Từng đợt gió lạnh thổi vào từ khe cửa vừa bị sập lại rồi bật ra, thân thể không một mảnh vải trên ghế sofa run lên từng đợt.

Từ khóe mắt cô, hai hàng nước mắt lạnh lẽo chậm rãi chảy ra, tới khi giàn dụa trên khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch.
“Tôi hận anh.”
Yêu càng nhiều, hận càng sâu, trái tim cô không ngừng bị chính tình cảm của mình giày vò.

Hắn đi rồi, bỏ lại tình yêu vụn vỡ, bỏ lại một người con gái bị sự vô tình của hắn đâm cho thương tích đầy mình.
Nếu tất cả những thứ hôm nay cô phải chịu đựng, đều chỉ bởi vì cô yêu hắn.

Vậy, có lẽ đến khi cô quá đau khổ, quá tổn thương, tình yêu dành cho hắn mới có thể nhạt dần.
“Đây sẽ là lần cuối cùng… Cho dù yêu anh ta đến thế nào, cũng nhất định phải ly hôn.

Không ly hôn thì còn muốn đau đớn và tủi nhục ở bên cạnh anh ta đến bao giờ? Tỉnh mộng được rồi, anh ta chỉ coi mày như một thứ đồ chơi mà thôi…”
Cô cuộn tròn trên sofa, thì thào tự nói với bản thân mình, giống như một cách tuyên thệ, tự hứa sẽ bằng mọi cách rời khỏi hắn.
Lâu thật lâu sau, cô mới gom góp hết sức lực trong người chống tay đứng dậy, cả người đều đau đớn trái lại khiến cô cảm thấy tất cả cảm giác đớn đau đềutrở nên mơ hồ khó xác định.


Không có gì đặc biệt rõ ràng, chỉ là bất kì động tác nào ảnh hưởng tới một bó cơ, thì tất cả các sợi cơ hình như đều trở nên rệu rã.
Thả chậm động tác, cô lấy quần áo rơi dưới đất quán tạm lên người.

Chỉ có một mình ở trong nhà, nhưng chung quy cũng không thể thứ gì cũng không mặc.
“Lạnh quá!”
Trong vô thức, cô rùng mình vì cơn gió lạnh lẽo thốc vào trong nhà.
“Cửa chưa đóng kín.”
Buông một hơi thở dài, lại lần nữa lê từng bước chân mỏi mệt, lần này mục tiêu là cánh cửa bên ngoài.
Không còn đủ sức lực để chốt hay khóa cửa, tâm trí cô hiện tại cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế, thậm chí còn quên luôn cả cơn đói, cô chỉ đóng cánh cửa vào, rồi quay lại nằm bò ra ghế sofa.
Trong cơn mê man, hình như cô có nghe thấy tiếng chuông điện thoại, còn nói gì đó với người gọi tới, nhưng sự mỏi mệt đã chiến thắng tất cả, cô chẳng nhớ chút gì, còn không phân biệt được đó là mơ hay thật sự là chuyện đã xảy ra.
Lần nữa tỉnh lại, đã thấy mình nghiêm chỉnh nằm trên giường, chăn đắp ngang ngực.
“Bố, bố, bố ơi.

Cô Tâm dậy rồi.”
Cô nghe thấy tiếng bước chân trẻ con chạy bình bịch ra phía cầu thang, giọng nói non nớt vang lên.

Sau đó là bước chân của người lớn, vội vàng nhưng vẫn rất ổn định.
Một bàn tay dày rộng mát lạnh thay thế chiếc khăn ướt đặt lên trán cô.

Tất nhiên, mát lạnh là so với nhiệt độ của trán cô lúc này.
“Nóng quá, hình như không hạ sốt.

Em đợi một chút, anh lấy nhiệt kế.”
Sơn lấy nhiệt kế ra khỏi hộp, vừa vẩy vừa nói:
“Vừa rồi em làm anh sợ quá, đang tính nếu lát nữa còn không tỉnh hoặc sốt cao hơn thì sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Đầu óc cô lúc này đặc quánh như hồ dán, không nghĩ ra thứ gì, chỉ có thể hỏi anh:
“Chuyện gì vậy? Sao… anh và Gấu lại ở nhà em?”
Đưa nhiệt kế cho cô, Sơn giải thích:
“Sáng nay bố con anh phát hiện ra trong đám đồ mua từ siêu thị về có lẫn một chiếc máy sấy tóc, đoán là của em nên mang đến đây.

Lúc gọi cho em lại thấy giọng em có vẻ không được bình thường, thấy cửa không khóa nên anh đi vào, thì em đang sốt cao nằm trên ghế sofa, ăn mặc thì phong phanh…”

Tất nhiên anh đã lược bớt một loạt chi tiết hạn chế độ tuổi, như dấu vết hỗn độn trong phòng khách, hay là dấu vết trên người cô.

Là bác sĩ, cũng là một người đàn ông, anh thừa hiểu những dấu hiệu đó có ý nghĩa gì, và càng hiểu rõ, anh lại càng khinh thường người đàn ông của cô.
Nhưng đó là chuyện riêng của cô, trong khi cô chưa cho phép, anh cũng không tiện xen vào.

Việc anh có thể làm chỉ là chăm sóc cho cô, trên cương vị một người bạn.
“Vậy à? Cảm ơn anh, chắc em không chú ý đóng cửa cẩn thận nên bị cảm.”
Lý do lấp liếm qua loa, anh cũng không mấy để ý, cô vui là được rồi.

Gật đầu, anh nhìn đồng hồ đeo tay.
“Đợi ba phút rồi đưa lại nhiệt kế cho anh nhé, hồi nãy em sốt đến hơn ba tám độ, để xem bây giờ thế nào, nếu còn sốt cao thì uống thuốc.

À, nhà em có thuốc hạ sốt không?”
Cô lắc đầu, cô chỉ tạm thời ở đây nên cũng không nghĩ đến chuyện chuẩn bị thuốc thường dùng, nếu có từ thời ông ngoại còn sống, chắc hạn sử dụng cũng đã qua lâu rồi.
Anh nhìn cô, không biết làm gì khác ngoài thở dài.
“Em vẫn chẳng khác gì hồi nhỏ, không biết tự lo cho mình.

Để xem thân nhiệt thế nào đã, nếu sốt thì anh đi mua thuốc.”
Cảm giác nóng bừng tiếp xúc với da ở mu bàn tay khi anh chạm vào trán của cô đã phần nào khẳng định chuyện cô vẫn đang sốt, nhưng anh vẫn cẩn thận kiểm tra lại bằng nhiệt kế cho chắc chắn.
Ba phút trôi qua, cô đưa nhiệt kế cho anh.

Cột thủy ngân đã chảy đến vạch ba tám độ ba.

Anh cất nhiệt kế lại vào hộp, rót cho cô một cốc nước ấm rồi mới ra ngoài mua thuốc.
“Anh để nước ở đây nhé, nếu em khát thì uống.” Lại dặn dò bé Gấu: “Con ở đây giúp bố trông cô Tâm, không được để cô chạy linh tinh.

Cô đang ốm, con cũng đừng quấy cô nhé.”
Bé Gấu gật đầu, cam kết hoàn thành nhiệm vụ.
Anh đi khỏi nhà rồi, không biết bé Gấu tìm đâu ra một chiếc ghế nhựa nhỏ xách đến bên cạnh giường, ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường.
Sự săn sóc chu đáo của hai bố con khiến cô hơi hoảng hốt, không biết tại sao mọi chuyện lại xoay chuyển đến tình cảnh này rồi..