Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 115: 115: Người Anh Em






“Cảm ơn anh.”
Hắn không biết nói gì khác với người tài xế ngoài lời cảm ơn, bởi vốn dĩ tính tình của hắn cũng chẳng phải kiểu dễ dàng có thể tâm sự với người khác khó khăn mình gặp phải.

Tuy người ta có ý tốt, nhưng cũng chưa chắc phù hợp với tình hình thực tế, chuyện của hai người còn phức tạp hơn như vậy rất nhiều.
Thanh toán tiền xong xuôi, hắn đi nhanh vào trong nhà.

Cô đã vào trong từ trước, đang ngồi trên sofa, biết hắn đã vào nhưng cũng không phản ứng gì cả.

Bị thái độ của cô khơi lại cơn giận khó khăn lắm mới kìm xuống được, hắn buông ra mấy lời trái với lòng mình:
“Cô cứ chậm rãi mà hưởng thụ cảm giác làm vợ của tôi đi.

Ngu ngốc như cô nhưng cũng đoán đúng được một chuyện, đó là cô càng đau khổ thì tôi càng cảm thấy vui sướng.”
Lời này không chỉ khắc sâu vết thương trong lòng cô, mà đối với hắn, càng là nỗi đau không thể xóa nhòa.

Đâu có cảm giác nào đau đớn hơn khi bắt buộc bản thân nói ra những lời cay độc với người mình luôn yêu thương.
Vậy nên sau khi nói ra lời đó, hắn không có đủ dũng khí để xem phản ứng của cô, càng không dám đối mặt cô.

Quay đầu, lần nữa vội vàng đi ra khỏi cửa.
Ngồi vào trong xe, hắn đóng mạnh cửa xe lại, rồi đập mạnh tay lên vô lăng.

Ngồi im một lúc, hắn lôi điện thoại trong túi áo ra, bấm gọi đi.

Tiếng “tút...!tút...” vang lên vài lần, có người nhấc máy.
“Alo, tao đây.”
Hắn đang gọi cho Đức, một người anh em thân thiết của mình.

“Mày đang ở đâu? Có rảnh không? Tâm trạng tao không tốt, muốn đi uống rượu.”
Hiếm thấy là người bạn này của hắn không chút chần chừ đồng ý, hai người hẹn thời gian địa điểm.

Sau khi tắt máy, hắn lại lần nữa bấm gọi đi, lần này là gọi cho Thiện.
“Tao đây.”
Cũng giống như Đức, và giống như bản tính thích chơi đùa của mình, Thiện đồng ý lời đề nghị của bạn thân ngay lập tức.
Thực ra khi nghĩ tới chuyện đi uống rượu, trong đầu hắn vẫn hơi lấn cấn chuyện uống tới xuất huyết tiêu hóa hơn hai tháng trước.

Nhưng nghĩ lại, nếu lần nữa nhập viện mà đổi lại được sự quan tâm của cô, thì chịu khổ vài lần nữa, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Chiếc Ferrari màu đen nhám nhanh chóng lao ra khỏi garage, hòa lẫn vào dòng xe cộ xuôi ngược trên đường quốc lộ, rồi dừng lại phía trước một nơi đèn đóm lập lòe.

Người phục vụ ánh mắt sắc bén nhìn thấy khách quen, lập tức chạy ra tươi cười tiếp đón, dẫn hắn đến phòng riêng, nơi hai người anh em đã đợi sẵn cùng một loạt chai rượu bày la liệt trên bàn.
“Trận địa này...!cũng long trọng đấy nhỉ? Có vẻ như hôm nay không chỉ có mình tao tâm trạng không tốt.”
Đáp lại hắn là khuôn mặt tươi cười hơi thiếu đánh của Thiện, người anh em tốt của hắn xua tay.
“Không phải tao.”
Hắn nhìn sang phía Đức, đối phương có vẻ đang sa sút tinh thần, cầm chai rượu trên tay, rót thẳng ra ba cốc thủy tinh, mỗi cốc quá nửa, rồi đẩy hai cốc trong số đó về phía hai người.
“Uống đi, nói nhiều làm gì.”
Rõ ràng Đức đang có tâm sự gì đó, nhưng chưa ngấm men say nên hơi khó để nói ra.

Điều này cũng giải thích lý do khiến Đức đồng ý ngay khi hắn mở lời rủ đi uống rượu.
Không đợi hai người anh em cầm cốc lên, Đức đã ngửa cổ uống hết chất lỏng cay xè trong cốc, sau đó tự mình rót thêm.
“Tao...!thật sự đang có chuyện...”
Hoàng cũng hành động tương tự như Đức, uống một hơi hết rượu trong cốc.

Còn Thiện thở dài, nhìn hai người, chỉ nhấp môi rồi đặt xuống, trong ba người phải có một người kiên trì giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.
“Mấy hôm trước, tao bị một cô gái kéo lên giường.”

Hai người còn lại tròn mắt nhìn Đức, men say vừa ngấm được chút chút bị dọa bay hơn phân nửa.

“Bị một cô gái kéo lên giường” là cái khái niệm gì chứ? Đối với đàn ông bình thường, là cầu còn không được.

Thiện cười cười, trêu đùa một chút:
“Diễm phúc lớn quá.”
Đức thở dài, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng uống rượu.

Rót men say vào người, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Là một người trong hội công tử ăn chơi, tuy ít khi đi quá giới hạn, nhưng hiển nhiên Đức chẳng lạ lùng gì mấy chuyện lên giường với hết người này tới người khác.

Với cô gái này cũng vậy, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cô ấy không giống “người đó” đến thế.
Từ ánh mắt đầu tiên chạm nhau hắn đã ngỡ ngàng, quả thực rất giống, vô cùng giống, nếu không phải lý trí gào thét hắn phải khắc chế bản thân, hắn đã không nhịn được lao đến ôm lấy cô ấy.

Hắn kìm nén như vậy, nhưng người ta lại không hiểu.
Là cô ấy chủ động trước.

Còn hắn, không nhịn được coi cô gái ấy là liều thuốc giải để khỏa lấp nỗi khổ tương tư suốt bao nhiêu năm trời.

Nên, lần đầu tiên hắn điên cuồng quấn lấy một người chưa từng quen biết trên giường lớn khách sạn, cũng là lần đầu tiên hắn chơi xấu muốn cách liên lạc của một người con gái.
Vì hắn biết, loại tình một đêm như thế này, qua ngày hôm sau, sẽ lại coi nhau như người xa lạ.

Nhưng nhìn khuôn mặt giống y hệt “người đó” say ngủ trong vòng tay mình, hắn lại không cam lòng bỏ qua cơ hội trời cho một cách dễ dàng đến thế.
Hai người rất khó chịu, một người rất khó chịu khi người anh em của mình khó chịu, cùng nhau uống tới say mèm.
“Tôi đang ở quán rượu...!cậu biết...!quán rượu ở...!tôi quên rồi...!nhưng mà cậu biết...!mau tới đón tôi...”

Sự tỉnh táo còn sót lại chỉ đủ cho Hoàng tìm được số điện thoại của trợ lý, sau khi gọi đi hắn cũng chẳng kiểm soát nổi bản thân để biết mình đã nói gì.

Hai người còn lại cũng đã say tới mềm người, trực tiếp đổ gục xuống bàn.
Khi Thành đến nơi, mở cửa ra, mùi rượu nồng nặc, vỏ chai rỗng lăn lóc cả trên bàn lẫn dưới đất.

Ba người đàn ông cao lớn người ngồi người nằm ba góc trong phòng.

Cậu ta cố nén cảm giác buồn nôn khi đột ngột ngửi thấy mùi rượu, xốc nách kéo Hoàng ra khỏi phòng, đồng thời nhờ nhân viên quán rượu hỗ trợ đưa hai người còn lại ra taxi.
Báo địa chỉ cho hai tài xế taxi xong, cậu ta mới quay lại với ông chủ say tới không biết trời trăng của mình.
“Lần này mà sếp không cho thêm phí tăng ca, em sẽ đình công không làm nữa.”
Thành dừng xe trước biệt thự nhà sếp, vừa mở cửa xe bước ra vừa lẩm bẩm.

Chở một người say chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, lại càng khó hơn gấp bội khi người say đó là sếp trực tiếp có thể quyết định sống chết của bạn.
Người ta nôn ra xe, dây cả ra quần áo của mình, cũng chỉ có thể nhân lúc người ta đang say mà oán giận vài câu.

Để đến ngày mai khi sếp tỉnh táo trở lại, có cho thêm kẹo cậu ta cũng chẳng dám nói ra mấy câu không biết trên dưới.
Cúi người nửa ôm nửa kéo sếp ra khỏi xe, cậu trợ lý đáng thương phải dùng hết sức lực mới có thể thành công đưa hắn vào trong nhà.
“Anh ấy sao vậy?”
Vợ sếp vẫn đang ngồi ở sofa phòng khách, thấy cậu ta đỡ người vào thì lo lắng hỏi.

Trong đầu cậu trợ lý lập tức diễn ra một câu chuyện tình yêu đáng ngưỡng mộ, trong đó có người vợ trẻ kiên nhẫn ngồi trong phòng khách rộng lớn lạnh lẽo tới khuya để chờ chồng trở về nhà, nhưng khi người chồng về tới nơi đã say mềm người ra rồi.
“Sếp uống say rồi, xin hỏi phòng ngủ ở đâu ạ? Để tôi đưa anh ấy lên nghỉ ngơi.”
Đi theo vợ sếp lên phòng ngủ, thành công đặt người xuống giường, cậu ta thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vừa chuẩn bị ra về thì lại thấy vợ sếp đưa một gói khăn giấy ướt cho mình.
“Hôm nay cảm ơn cậu nhé.

Tôi thấy áo cậu bẩn rồi, chắc là tác phẩm của anh ấy.

Cậu dùng cái này lau tạm đi vậy.”
Cậu ta mỉm cười gật đầu, chào tạm biệt vợ sếp rồi trở về.


Sếp đúng là may mắn, xuất thân tốt, gia thế tốt, lại có một người vợ tốt.
Người sếp cái gì cũng tốt của cậu ta, giờ phút này đang nằm trên giường phòng ngủ, để mặc mọi thứ cho người vợ tốt sắp xếp.

Cô dùng khăn ướt lau mồ hôi cho hắn, lau cả chân tay, đặt dưới giường một chiếc chậu nhỏ, đề phòng trường hợp hắn cảm thấy buồn nôn.
Bộ đồ hắn đang mặc trên người khá là vướng víu khó chịu, cô quyết định đã giúp thì giúp cho trót, cô sẽ giúp hắn thay bộ đồ này ra, mặc một bộ khác thoải mái hơn.
Nhưng hiện thực lúc nào cũng khác xa so với tưởng tượng.

Riêng thao tác mở tủ quần áo của đàn ông cũng đủ khiến mặt cô đỏ bừng tới tận mang tai.

Vội vàng cầm lấy một quần một áo trong ngăn kéo xếp ngay ngắn đồ ở nhà, cô quay lại xem người trên giường, phát hiện ra hắn đã tự mình cởi bộ đồ vướng víu ra rồi.
Việc còn lại của cô, là đánh vật với người đàn ông đang say xỉn, để giúp hắn mặc bộ đồ ở nhà này vào.

Sau gần hai mươi phút đổ mồ hôi, cuối cùng cô cũng đã thành công tròng bộ đồ vào người hắn, tuy rằng có chút xộc xệch, nhưng còn hơn là không mặc gì.
Đã giúp hắn thu dọn xong xuôi mọi thứ, cô thở dài nhìn người trên giường, sau đó quyết định sang phòng khác ngủ.

Nào ngờ vừa đi được vài bước, tay chưa kịp chạm vào chốt cửa, đã bị chính người đang say tới bất tỉnh nhân sự gọi lại.
“Tâm...”
Theo phản xạ tự nhiên quay đầu lại khi bị gọi tên, người trên giường lại nói thêm một câu trong cơn say khiến cô ngây ngẩn cả người.
“Tâm...!Đừng đi mà...!đừng đi được không...”
Đôi mắt hắn vẫn đang nhắm, người vẫn mềm oặt nằm trên giường, rõ ràng là chưa tỉnh táo trở lại, chỉ lơ đãng gọi ra trong cơn say mà thôi.

Cô lần nữa thở dài, quay gót bước đến bên cạnh giường, thử sờ lên trán hắn, vừa chạm tay vào làn da nóng hôi hổi, cô lại bị một bàn tay băt được.
“Đừng đi mà...”
Động tác bắt lấy của tay hắn rất chặt, người say không biết phân biệt nặng nhẹ, tóm chặt đến mức làm cổ tay của cô đau đớn, hằn lên một dấu vết màu đỏ.

Cô không biết làm gì khác hơn là đành phải ngồi lại bên cạnh hắn.

Người say là lớn nhất, không ai có thể cãi lại được, cho dù có bằng chứng hay không..