Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 114: 114: Bữa Cơm Khó Nuốt






Ông cẩn thận ngẫm nghĩ, cháu trai từ trước tới giờ không chê cá, vậy người ghét cá chắc là cháu dâu rồi.

Nhớ kĩ sở thích của vợ tới mức có thể không chút do dự trả lời khi được hỏi tới, ông yên tâm là cháu ông có để vợ nó ở trong lòng.

Nhìn hai vợ chồng bằng ánh mắt hiền từ, ông cười:
“Biết quan tâm đến vợ rồi đấy, thấy hai cháu tình cảm tốt đẹp thế này, ông cũng yên tâm.”
Thời gian gần đây sức khỏe yếu đi nhiều, ông cũng tự biết thời gian mà mình có thể bầu bạn bên các cháu không còn lâu nữa.

Nên tận mắt chứng kiến cháu trai lập gia đình, có người quan tâm chia sẻ ông cũng yên tâm.

Chỉ có một vấn đề là hai đứa vẫn chưa có con, nhưng chuyện này phải trông vào duyên phận, không thể muốn là có ngay được.
“Ông yên tâm, vợ cháu tất nhiên cháu phải yêu thương rồi.

Từ nay về sau, cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy, không để cô ấy phải chịu chút uất ức nào.”
Nghe thấy lời khẳng định của hắn, ông hài lòng gật đầu, nói thêm vài câu với hai người rồi đi vào trong nhà bếp xem đồ ăn đã chuẩn bị đến đâu.
Còn hai người trong phòng khách, không khí lại tiếp tục lâm vào trạng thái đông cứng.

Chẳng ai nói với ai câu nào cả, vì cả hai đang bận đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình.
Vừa rồi nói với ông rằng sẽ đối xử với cô thật tốt, chính là tiếng lòng của hắn.

Thế nhưng trong lòng cô, lại không hề tin tưởng.

Trước giờ khi đứng trước mặt ông, hai người đều luôn diễn kịch.

Chính cô cũng chẳng tìm ra nổi một lý do chính đáng để thuyết phục bản thân tin vào lời khẳng định của hắn.
Đúng lúc này, một người đàn ông dáng cao gầy đi vào trong nhà.

Áo sơmi tùy ý mở ra hai cúc phía trên, tay áo xắn lên đến khuỷu, tóc mái lòa xòa trước trán, áo khoác vắt trên cánh tay.

Phong thái trái ngược hoàn toàn với người anh trai luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng.
Và tính cách của cậu ta cũng rất tương xứng với ngoại hình.


Vừa vào cửa đã lên tiếng bằng giọng điệu ngả ngớn, thu hút sự chú ý của cả hai người.
“Ôi ai đây? Tôi cứ tưởng phải vài ba tháng nữa mới có duyên gặp lại anh trai quý hóa của tôi chứ.

Vậy mà hôm nay đã gặp rồi, ừm, chắc là do tôi có duyên với người đẹp đó, chị dâu xinh đẹp của tôi thấy có đúng không?”
Không hiểu sao, giọng điệu cậu ta nói ra sáu chữ “chị dâu xinh đẹp của tôi” lại khiến Hoàng vô cùng khó chịu.

Hắn phải cắn răng nhịn xuống mong muốn đánh người, mới không xông tới cho cậu ta ăn đấm thêm lần nữa.
Có vẻ như cậu ta chẳng chút để ý tới sự ghét bỏ của anh trai mình, không coi ai ra gì ngồi xuống ghế sofa đối diện, tự rót một chén trà ra uống.
Quay trở lại từ phòng bếp, thấy cháu trai nhỏ trở về, trùng hợp đụng phải anh trai chị dâu, ông nội cũng không tỏ vẻ gì.

Thêm cái bát thêm đôi đũa, ông không ngại mâm cơm dư ra một người so với dự tính.

Mà người một nhà vốn dĩ là nên ngồi chung một bàn ăn cơm, không phải sao?
“Về rồi thì ở lại ăn bữa cơm.”
Thật hiển nhiên là cậu ta rất vui sướng đồng ý đề nghị của ông.

Có sự xuất hiện của Tâm, hứng thú của cậu ta đối với nơi này trở nên nồng đầm hơn bao giờ hết.
“Đã dọn ra rồi, mấy đứa vào rửa tay đi rồi ăn cơm.”
Lần lượt từng người đứng dậy đi rửa tay.

Không biết do vô tình hay cố ý, Huy và Hoàng đụng mặt nhau ngay trước cửa phòng vệ sinh.

Hoàng nhíu mày, lạnh giọng cảnh cáo:
“Cậu nên tránh xa cô ấy ra thì hơn.

Nếu không...!đừng có trách tôi không nghĩ đến tình anh em.”
Huy không cho là đúng, cười khẩy đáp lại:
“Anh lấy tự tin ở đâu ra mà nghĩ rằng tôi sợ anh vậy? Mà giữa chúng ta, ngoài ràng buộc về huyết thống, hình như cũng chẳng có thứ gì gọi là tình anh em thì phải.”
Trong bữa cơm, cậu ta càng cố tình khiêu khích Hoàng, bằng cách liên tục liếc nhìn Tâm.


Sự chú ý bất thường của cậu ta khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, ngồi cả bữa cơm chỉ đào lên vài hạt cơm trắng trong bát, chứ không hề đụng đũa vào các món ăn bày đầy trước mặt.
“Chị dâu sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”
Huy cười cười, tỏ vẻ quan tâm, giống như cậu ta không hề biết lý do khiến cô không đụng đũa nằm ở trên người cậu ta vậy.

Truyện Khoa Huyễn
Cô lắc đầu, càng mất tự nhiên hơn, bàn tay cầm đũa gẩy mãi mấy hạt cơm trong bát.
Bị xem như người vô hình, Hoàng lẳng lặng theo dõi màn kịch này từ đầu tới cuối.

Thấy Huy càng ngày càng quá đáng, cô cũng chẳng đưa một ánh mắt nào sang phía hắn, hắn tức giận đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Cục tức giận này, nuốt xuống bụng là đủ no rồi.

Không cần ăn thêm gì nữa.
Hắn đã rời khỏi bàn ăn, cô cũng kiếm cớ đứng dậy, đi dạo loanh quanh.

Mảnh vườn trồng rất nhiều hoa nhài, mới mấy tháng trước vừa nờ rộ, khắp vườn ngan ngát hương thơm, mà nay đã chỉ còn lá xanh rì, rải rác vài cánh hoa trăng trắng, nếu không để ý sẽ không thể nào thấy được.
Trong vườn có một chiếc xích đu trắng.

Hoàng đang ngồi trên đó, ngẩn ngơ giống như nghĩ về một ngày tháng nào đó rất xa xôi.

Cô thấy hắn như vậy thì cũng không đến làm phiền, nhẹ tay nhẹ chân rón rén rời khỏi.
Cô không biết, khi cô tự cho là mình đã rất lặng lẽ rời khỏi vườn cây, thì người đang ngồi trên xích đu lại liếc mắt nhìn hướng cô vừa đi khỏi, trong mắt là cảm xúc gì đó không thể gọi tên.

Hắn đã nghe thấy tiếng bước chân từ khi cô xuất hiện, nhưng cảm xúc chưa ổn định, nếu nói chuyện với nhau chắc chắn sẽ lại cãi nhau.

Mà hắn lại không hề muốn chuyện đó xảy ra.
Hồi lâu sau, hắn mới đứng dậy khỏi xích đu, đi vào trong nhà.
Phòng khách.

Ba người ngồi yên vị trên sofa, chuộc nói chuyện chữa thể coi là rôm rả nhưng cũng tính là thoải mái.


Dường như không ai chú ý đến người mới vừa xuất hiện trong phòng, cho tới khi hắn đứng sau vợ mình, lên tiếng.
“Mình về thôi em, cũng khá muộn rồi.

Về để ông còn nghỉ ngơi, chứ cứ ngồi nói chuyện với mình thế này, làm sao nghỉ ngơi tốt được.”
Đồng ý với lời đề nghị của hắn, cô đứng dậy.

Ông muốn ngăn các cháu ra về, nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi, hai vợ chồng trẻ còn có cuộc sống riêng, không thể giữ người ở đây tiếp chuyện ông già như ông mãi được.

Đành để các cháu ra về vậy.
“Hai đứa về cẩn thận, nhớ thường xuyên về thăm ông, đừng để ông phải gọi điện giục mới về đấy.”
Chiếc xe taxi khuất dần khỏi tầm mắt của ông.
Khi hai người ra về, Huy cũng cùng đi ra cửa, chào hỏi ông nội rồi ra về.

Vài phút sau, chiếc xe dáng thể thao màu đỏ rực lao vút đi như một làn gió trên đường quốc lộ.

Căn biệt thự của ông lại trở về bộ dạng vốn có của nó, chỉ có một chủ nhân ngày ngày canh giữ.
Trên đường về, mấy lần Hoàng định quay sang nói chuyện với cô, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh tanh của cô, lời muốn nói lại nghẹn trở về.

Hắn thở dài, nếu cứ tiếp tục thế này, tình trạng mối quan hệ của hai người sẽ càng ngày càng tệ hại hơn.
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Hắn có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều, nên muốn nói chuyện với cô một cách thật sự nghiêm túc.

Vốn nghĩ có thêm người tài xế taxi ở đây, cô sẽ không tới mức không nể mặt hắn.

Nhưng hắn đã nhầm.

Cô quay sang đáp lời cộc lốc.
“Tôi không muốn nói.”
Thờ dài, cố nén lại sự tức giận đang lầm nữa nhấn chìm cảm xúc, hắn hít sâu lại một hơi, nói:
“Tôi đang rất nghiêm túc, chúng ta không thể để tình trạng này tiếp diễn được.

Với cô, với tôi, hay với cuộc hôn nhân này, đều có hại.”
Cô lắc đầu, bàn thân cuộc hôn nhân này đã là một sai lầm, có hại hay có lợi cho nó, thì cô đâu cần phải quan tâm chứ.

Dù sao, hắn cũng chưa từng quan tâm.

“Anh muốn tốt cho cuộc hôn nhân này, còn tình yêu của anh với chị Dương thì sao? Đó mới chính là thứ thực sự giết chết cuộc hôn nhân sai trái này.

Nhưng cũng tốt, chị ấy trở về, hai người đến với nhau, tôi sẽ chẳng cần phải dây dưa gì với anh nữa cả.”
Điểm hắn ghét nhất ở cô, chính là mỗi lần cãi nhau đều sẽ nhắc tới Dương.

Trong lòng cô, chuyện tình cảm của hắn và Dương là một cái gai nhọn đâm sâu vào da thịt, mỗi lần chạm vào là một lần đau nhức.

Nhưng cô cần cảm giác đau nhức đó, để nhắc nhở bản thân không bị vẻ bề ngoài mà hắn sẽ ra lừa gạt.
“Cô nói linh tinh gì vậy? Tôi đã khẳng định với cô rất nhiều lần về chuyện này rồi.

Bây giờ tôi đang muốn nói là chuyện giữa tôi và cô, không cần lôi người khác vào.”
Cô đã quên mất hiện tại hai người đang ngồi trong xe taxi, phía trước còn có một người nữa có thể nghe trọn vẹn câu chuyện.

Hiện tại cô chỉ muốn nói ra hết những gì đang nghĩ trong lòng mà thôi.
“Chuyện gì là chuyện giữa anh và tôi? Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì cả, nếu có liên quan cũng chỉ là một cuộc hôn nhân không có thực.

Vốn đã chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tại sao lại không ly hôn để giải thoát cho nhau đi.

Dù sao nếu anh không chịu ly hôn thì cũng chẳng thể nào danh chính ngôn thuận đến với chị gái tôi được...”
Chẳng lẽ hắn phải nói rõ ra, rằng hắn và chị gái cô không hề có chút khả năng đến bên nhau nào, thì cô mới chịu hiểu? Hắn liếc nhìn người tài xế qua gương chiếu hậu, thấy người đó vẫn đang chăm chú nhìn đường, dường như không chút để ý tới hai người đang cãi nhau phía sau mình.
“Anh muốn làm thế nào thì tùy anh.

Nhưng nhất định tôi sẽ ly hôn để thoát khỏi sự khống chế của anh.

Đợi tôi thành công ly hôn rồi, anh sẽ chẳng còn tư cách gì để bắt buộc tôi làm cái này cái kia nữa.”
Cô vẫn luôn nghĩ, hắn không đồng ý ly hôn là vì muốn giữ cô ở bên cạnh chậm rãi giày vò.

Với cách đối xử của hắn, có nằm mơ cũng chẳng cô gái nào liên tưởng đến khả năng hắn thực sự có tình cảm với mình.
Lúc này xe cũng đã dừng trước cửa ngôi biệt thự quen thuộc.

Hai người xuống xe, cô đi vào nhà trước, còn hắn đứng lại trả tiền xe.

Bất chợt người tài xế mỉm cười với hắn.
“Bà xã cậu có vẻ khá cứng đầu nhỉ? Tôi thấy cậu cũng có tình cảm với người ta, nên nhường nhịn cô áy một chút, đừng quá cứng nhắc, phụ nữ là để yêu thương mà.”
Nãy giờ hắn cứ tưởng người tài xế này không hề để ý đến cuộc nói chuyện giữa hai người, thì ra người ta chỉ có ý tốt không muốn khiến hắn và cô khó xử mà thôi..