Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 113: 113: Ông Nội Rất Lo Lắng






Đã không thể vui vẻ hạnh phúc bên nhau, hắn lại không đồng ý ly hôn.

Chẳng lẽ muốn giữ cô ở bên cạnh để giày vò đến khi cô không chịu nổi nữa hắn mới vừa lòng?
Đôi mắt cô rơm rớm, nhưng sự quật cường không cho phép nước mắt chảy ra.

Cô quay đầu sang phía khác, lấy tay quệt nước mắt, khi lên tiếng giọng nói vẫn có một chút nghẹn ngào.
“Anh còn muốn tôi làm như thế nào nữa đây?”
Ở phía sau cô, hắn đưa tay lên như muốn ôm thân thể mảnh mai trước mắt vào lòng, nhưng rồi cánh tay giơ lên giữa không trung lại ngập ngừng hạ xuống.

Ở chung một gian phòng đã làm cô khó chịu đến thế, nếu hắn đưa tay ôm cô, không biết cô còn phản ứng thế nào.
“Dù sao thì chuyện ly hôn này tôi cũng tuyệt đối không cho phép.”
Đến nước này, hắn chỉ muốn dùng tất cả mọi thủ đoạn để giữ cô lại bên mình.

Nhưng lời này nghe vào tai cô lại mang ý khác, cô không nhịn được quay lại hét lên:
“Đừng có làm tổn thương tôi nữa được không? Anh thấy tôi đau khổ như thế này, vẫn còn chưa đủ để cho anh hài lòng hay sao?”
Nói xong lời đó thì nước mắt cũng rơi khỏi hốc mắt, chảy thành hàng dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Hắn âm thầm thở dài, cố nén cảm giác đau đớn dâng lên trong lồng ngực, dối lòng dùng giọng điệu chế giễu để đáp lại cô.
“Tôi nói chưa đủ là chưa đủ, chừng nào tôi chưa cho phép, chuyện ly hôn cô đừng có mơ tới nữa.

Có điều… cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ yêu một người đàn bà ích kỉ, dối trá và chuyên làm hại người khác như cô.”
Làm hại người khác, lúc nào hắn cũng nói rằng cô làm hại người khác, giống như trên tay cô nhiễm đầy máu tươi khiến cho hắn ghê tởm vậy.

Được, hắn đã nghĩ như vậy, cô không thể thay đổi suy nghĩ của hắn, nhưng sẽ có cách làm cho hắn vừa lòng.
“Được, anh đã muốn thế, tôi sẽ dùng mạng sống của mình để trả hết những nợ nần mà anh nói, đã đủ chưa?”
Như vậy chắc là đủ rồi nhỉ? Dù sao cô cũng chẳng có thứ gì đáng giá ngoài mạng sống.

Nếu còn sống trên đời để ngày ngày đau khổ, thì những tổn thương ấy, nên chấm dứt ở đây có lẽ sẽ tốt hơn.

Hắn không biết lời này là thật hay đùa, hay chỉ là sự bộc phát của cảm xúc, nhưng hắn vẫn vô cùng sợ hãi.

Cái chết vốn dĩ chỉ hình thành dựa vào một ý niệm mà thôi.
“Không được, cô tuyệt đối không được hành động ngu ngốc như vậy.

Cô chết đi rồi, những tổn thương mà cô gây ra vẫn còn đó, chứ chẳng hề vì cái chết của cô mà giảm bớt đi chút nào.”
Hiện tại hắn có nói gì cũng không lọt vào tai cô nữa, cô đột ngột chạy ra khỏi phòng.

Hắn ngơ ngác nhìn, đến khi lấy lại phản ứng, vội vàng chạy theo thì đã thấy cô ngồi vào một chiếc taxi, đi mất.
Hắn cũng vội vàng vẫy một chiếc taxi ngay sau đó, bám sát chiếc xe đang chở cô.
“Phiền bác tài lái nhanh một chút, theo sát chiếc xe biển 71547 đằng trước là được.”
Đang ở nội thành nên tài xế taxi mà cô đi cũng không dám lao nhanh, vượt quá tốc độ cho phép, hắn đuổi theo cũng khá dễ dàng.

Điều khiến hắn bất ngờ, là sau một lát đi ngoài đường lớn, chiếc xe đang chở cô lại rẽ vào một ngõ nhỏ.

Đường đi quen thuộc khiến hắn ngờ ngợ, nhưng cũng chưa dám chắc chắn, cho tới khi xe dừng lại cạnh một hồ nước nhỏ.

Cô bước xuống.
Đây là hồ nước mà mấy ngày trước hắn đưa cô đến, sau đó đốt pháo bông cho cô.

Hắn vẫn còn nhớ rõ, khi những tia lửa pháo bông nhảy nhót trên tay hắn, đôi mắt cô đã lấp lánh niềm vui.

Bây giờ nghĩ lại, tình cảnh khác hẳn, hắn mới hiểu thứ người ta hay nhắc tới: biển cả nương dâu, chớp mắt đã qua một đời.
Cô đứng trên bờ hồ, nhìn thẳng xuống mặt nước đang gợn sóng lăn tăn.

Một cơn gió thổi qua, lác đác lá vàng rơi xuống mặt hồ, cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, rồi bất ngờ bước lên một bước lên phía trước.
Hắn tái mặt, nhanh chóng chạy ra kéo tay cô, nhưng chưa kịp nói gì thì chuông điện thoại trong túi áo lại reo vang.
“Ông ạ, cháu gọi lại sau nhé, giờ cháu đang có chút việc bận.”
Không nghĩ tới gọi giờ này mà cháu trai lại đang bận, ông cũng chỉ dặn dò hắn vài câu.

“Không cần gọi lại đâu, ông mới đọc tin tức trên mạng nên hơi lo cho con bé Tâm.

Nghe nói cháu về rồi, nên ông gọi xem hai đứa có ở bên cạnh nhau không.

Nhớ quan tâm đến vợ đấy.”
Hắn vâng dạ một hồi rồi tắt máy.

Cúi đầu nhìn cô, thở dài, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đường cong một phần tư khuôn mặt, vì cô đang cố tình quay sang hướng khác.
“Cô đừng làm những chuyện dại dột để người khác lo lắng nữa…”
Một lần nữa, lời hắn định nói bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại, lần này là điện thoại của cô.

Hắn biết người gọi tới hiển thị trên màn hình, bạn thân nhất của cô, nói là chị em thân thiết cũng không quá – Hồng.
Cô mệt mỏi tới mức không muốn tiếp chuyện với ai, kể cả Hồng, nên không chút do dự tắt máy.

Có lẽ Hồng nghĩ rằng bạn thân đang bận nên sau đó điện thoại cũng ngừng reo.
“Cứ coi như tôi không quan tâm đến cô, người nhà cô cũng vậy.

Nhưng ông nội tôi, và cả Hồng, bạn thân của cô, vẫn đang quan tâm lo lắng cho cô.

Cô không thấy sao? Họ quan tâm đến cô như vậy, mà cô lại coi thường mạng sống của chính mình à?”
Cô im lặng lắc đầu, chẳng muốn tranh cãi gì với hắn nữa.

Thái độ này khiến hắn nghĩ rằng cô đang kháng nghị trong im lặng, liền trực tiếp kéo cô ra xa khỏi hồ nước.
“Đi theo tôi trở về.”
Lúc này cô với giằng tay ra khỏi tay hắn, trừng mắt nhìn người đàn ông khiến mình khó chịu.

Cô nói:
“Về đâu? Đó là nhà anh chứ không phải nhà tôi.


Tôi không muốn về.”
Hắn lần nữa thở dài, giữ chặt tay cô lại.
“Chừng nào cô vẫn là vợ tôi thì nhà tôi cũng vẫn là nhà cô.

Thôi được rồi, chúng ta không về nhà nữa, chúng ta đến nhà ông nội.

Ông vừa nói rất lo lắng cho cô, muốn tôi dẫn cháu dâu bảo bối của ông về xem có mất miếng thịt nào không đấy.”
Cô không tranh cãi với hắn nữa, cũng không giãy dụa muốn thoát khỏi bnà tay hắn, tuy rằng hơi có vẻ miễn cưỡng và ngập ngừng nhưng vẫn đi theo hắn trở về.
Vội vàng chạy theo cô tới đây, chính hắn cũng đi taxi nên giờ muốn đến nhà cũ nhà họ Lục thăm ông nội thì lại phải bắt taxi lần nữa.

Nhưng hồ nhỏ ngõ nhỏ vắng người thế này làm gì có mấy xe cộ lui tới.

Hắn cầm cổ tay cô kéo đi, hai người đi bộ ra hẳn phía ngoài mới may mắn gặp được một chiếc taxi vừa trả khách.
Xe có vẻ hơi cũ, người tài xế trung tuổi mở he hé cửa kính xe, nhưng thứ mùi điều hòa lâu ngày vẫn quanh quẩn trong xe không thoát ra được khiến hau người khách ông mới đón cảm thấy khó chịu.

Cô đưa tay lên bịt miệng, cố nén cảm giác buồn nôn, nhịn lại mong muốn mở cửa xuống xe ngay lập tức.
Thấy cô khó chịu, hắn cũng không biết phải làm thế nào nữa.

Ở đây rất khó bắt xe, đành phải để cô cố gắng chịu đựng một chút vậy.

Lục khắp các túi quần túi áo mới thấy một gói giấy ướt nhỏ, đưa cho cô.
Trong những tình huống thế này, cô cũng không khách khí với hắn, liền cầm lấy, thấp giọng nói:
“Cảm ơn.”
Người tài xế cười xin lỗi, nói với hai người khách:
“Hai cháu thông cảm, xe cũ nên mùi hơi khó chịu một chút.

Chú sẽ cố gắng đi nhanh.”
Mười mấy shai mươi phút mà giống như cả tiếng đồng hồ vậy, vừa xuống khỏi xe, cô đã lao đến gốc cây trước cổng biệt thự, ngồi thụp xuống nôn không ngừng.

Hắn cố gắng để bước chân của mình có vẻ vững chắc, nhưng vẫn không ngăn được cơn váng đầu và cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong cổ họng.
Thành ra, khi ông nội đi ra ngoài đón hai cháu, thì thấy đứa nào đứa nấy mặt tái nhợt, có vẻ vô cùng không khỏe.
“Hai đứa sao vậy? Ốm à? Lại ốm cả hai vợ chồng thế này…”

Thấy ông lo lắng, hắn lắc đầu, xua tay.
“Cháu không sao.”
Nhưng còn cháu dâu của ông, vẫn đang khó chịu tới mức chẳng phân biệt được đông tây nam bắc gì, cũng không có sức lực để nói với ông rằng mình khỏe lắm nữa.
“Đỡ vợ cháu đi, con bé nó đang mệt kìa.”
Việc hắn muốn làm từ nãy tới giờ nhưng sợ cô sũy nghĩ nhiều nên chưa dám, nay đã có cớ là lời nói của ông.

Hắn tiến đến gần cô, đỡ người đi vào nhà.
Mặt ông đầy lo lắng, nếp nhăn hằn sâu hơn, đi theo hai đứa cháu vào nhà, rồi rót một cốc nước ấm đặt trước mặt cháu dâu.
“Cháu uống ngụm nước ấm đi.”
Ông đang rất lo lắng cho cô, sợ tinh thần cháu dâu suy sụp, khi nghe được mấy tin đồn thất thiệt về chuyện ly hôn của hai người.

Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này, lại càng lo cho sức khỏe của cô hơn.
Để một người lớn tuổi lại vừa xuất viện như ông lo lắng cho sức khỏe của mình, cô cảm thấy vô cùng có lỗi.

Đáng ra ở tuổi này ông nên vui vầy với con cháu, để con cháu quan tâm săn sóc chứ không phải là ngược lại.

Là cháu dâu của ông, cho dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng cũng được ông yêu thương coi như cháu ruột, cô lại càng tự trách hơn.
“Cháu cứ ngồi ghế nghỉ đi, không cần lo lắng gì cả, mọi chuyện đã có chồng cháu rồi.” Ông an ủi cô, rồi quay sang dặn dò cháu trai: “Còn thằng nhóc này nữa, có vợ rồi, phải biết quan tâm đến vợ chứ.

Đừng có để cho cháu dâu ông ấm ức.”
Hắn đứng đằng sau cô cười cười, nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc nâu xoăn sóng đang cầm trên tay, giả vờ ghen tị với tình cảm ông dành cho cô.
“Ông có cháu dâu rồi là không nhớ đến cháu trai nữa.”
Thấy ông thật lòng quan tâm tới mình, cô tự trách bao nhiêu, thì chứng kiến cảnh hắn tự biên tự diễn, cô lại cảm thấy hoàn cảnh của mình đáng giễu cợt bấy nhiêu.

Hắn ghét bỏ cô như thế, làm sao có thể vì một vài lời dặn dò của ông mà thay đổi được.
“Đúng rồi, hai cháu ăn gì để ông bảo nhà bếp chuẩn bị.”
Lâu lắm hai vợ chồng đứa cháu mới lại trở về ăn cơm với ông, không thể qua loa tùy ý được, nhỡ đâu lại phải món mà cháu dâu không thích.

Hoàng ở cùng ông từ nhỏ nên ông hiểu rõ khẩu vị của hắn, hiển nhiên câu hỏi này là hướng về phía cô.

Nhưng cô chưa kịp trả lời câu hỏi của ông, thì hắn đã nhanh nhẹn đáp lời:
“Trừ cá ra, thứ gì cũng được ông ạ.”.