Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 108: 108: Anh Ấy Là Của Tôi






“Cô đang nói gì vậy? Đó không phải chuyện của cô, nên quản tốt việc của mình đi thì hơn đấy.”
Chuyện của cô không phải là ai cũng có thể tùy tiện mang ra chế giễu như vậy, nhất là những người chẳng chút liên quan như Liên.

Cô không biết ai là người nói cho cô ta biết những việc này, nhưng làm sao cô có thể để yên, dung túng người khác trèo lên đầu mình được.
Nhưng cô ta lại nghĩ phản ứng của cô là do chột dạ, càng được nước lấn tới.
“Cô đang có tật giật mình đấy à? Cô không cấm được người khác nói chuyện đâu.

Hừ, chẳng hiểu sao còn có mặt mũi mà chạy theo người ta đến tận đây chơi, không nhìn lại xem mình là cái thể loại gì nữa.

Đúng là mặt dày…”
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tránh mặt khỏi Hoàng để bắt nạt vợ hắn, cô ta đâu thể dễ dàng bỏ qua thế được.
Cô nhìn thẳng vào cô ta, điệu bộ tự cho mình là đúng của cô ta khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Hết người này đến người khác chạy tới muốn lấn lướt, bắt nạt, định coi cô là quả cam để bóp? Hay nghĩ rằng cô ngu ngốc không nhận ra tình cảm của mấy người với hắn?
“Nói đi nói lại, không phải chỉ là muốn nói tôi không xứng đáng với vị trí bà chủ nhà họ Lục thôi à? Tiếc quá nhỉ, bây giờ vị trí đó là tôi đang ngồi, mà Lục Huy Hoàng cũng là của tôi.

Còn các cô, đến cửa sổ cũng tuyệt đối không có.”
Bị nói trúng tim đen, Liên luống cuống gân cổ lên cãi lại.

Cô ta bắt buộc phải chối, nếu không muốn mang tiếng là kẻ nhòm ngó đàn ông đã có gia đình.

Một cô gái như cô ta, gánh loại danh tiếng đó thì coi như khó tìm được lang quân như ý.

Tuy rằng “lang quân như ý” duy nhất trong suy nghĩ của cô ta, đã bị người trước mặt này cướp đi mất rồi.
“Cô… cô nói bậy… Tôi thì liên quan gì chứ.”
Thật nực cười.

Tự tìm đến cửa gây sự với cô, bị cô nói lại thì chối đây đẩy.

Đã không liên quan gì, còn kéo cô ra đây, chẳng lẽ chỉ để “tâm sự về thời tiết” thôi à?

“Cô cũng biết là cô chẳng liên quan gì, thì tôi cũng nói luôn cho cô biết, cô không có tư cách để mở miệng nói về chuyện của tôi, rồi phán xét này kia.

Tâm tư của cô đối với Hoàng, đừng tưởng tôi không biết.

Mấy chữ “tôi yêu anh ấy” viết rõ ràng trên khuôn mặt vặn vẹo xấu xí của cô rồi.”
Chuyến đi chơi này coi như xong, tâm tình tốt đẹp cô đã duy trì từ sáng tới giờ bị cô ta nhảy ra phá vỡ.

Trên đời đúng là có lắm loại người vô lý, vô lý đến mức tự cho mình cái quyền xen vào chuyện của người khác với một thái độ đương nhiên.
Bị vạch trần tâm tư dơ bẩn, cô ta ngơ ngác nhìn cô.

Có vẻ như không ngờ cô đã nhìn ra chuyện này.

Nhưng cũng không có gì là lạ cả, thích một người rất khó giấu diếm, thường sẽ lơ đãng bại lộ qua ánh mắt, cử chỉ, hành động, lời nói.

Huống hồ hành động của cô ta lại lộ liễu đến như vậy.
Không muốn đối mặt với cô ta, để tâm trạng càng thêm hỏng bét, cô bỏ mặc cô ta đứng đó, đi thẳng xuống khu vực hồ cá.
Cô nhặt một hòn sỏi trên bờ, ném xuống.

Hòn sỏi đập vào mặt nước tạo ra một tiếng động nho nhỏ, rồi chìm nghỉm xuống đáy hồ, để lại trên mặt nước vốn tĩnh lặng vài đợt sóng lan rộng ra xa.
“Hoàng nó đang tìm em đấy.”
Một viên sỏi khác từ phía sau cô bay xuống dưới mặt hồ.

Cô quay sang, nhìn thấy Thiện đang cầm một viên sỏi trên tay vân vê, có lẽ đang do dự xem có nên ném nữa hay không.
“Vâng, em quay lại ngay.”
Phủi sạch hai tay dính chút bụi đất vì nhặt hòn sỏi ban nãy, cô cười với Thiện, xoay người định quay lại nơi Hoàng đang ngồi.

Cô đã rời đi được một lúc, chắc hắn không tìm được người có chút sốt ruột.
Cô vừa đi được vài bước, phía sau cô, Thiện nói một câu, giọng nói có chút ngập ngừng.
“Ừm… chuyện đó… Liên còn nhỏ, lại được mọi người cưng chiều… nên có hơi lỗ mãng, làm việc không biết suy xét trước sau… Có gì em bỏ qua cho nó nhé, anh thay mặt nó xin lỗi em…”
Đúng là một ông anh tốt cưng chiều em gái.


Bộ dạng quen thuộc thế này, chắc cũng nhiều lần chạy theo cô ta để thu thập cục diện rối rắm rồi nhỉ?
Đã hơn hai mươi cả rồi, sao có thể mang cái cớ “còn nhỏ chưa hiểu chuyện” ra để nói được nữa.

Tóm lại vẫn là muốn cô im miệng, không nhắc lại chuyện này trước mặt Hoàng thôi.

Cô cười khẩy, tiếp tục đi, không quay đầu cũng không trả lời gì cả.
Thấy cô và Thiện một trước một sau xuất hiện trở lại, Hoàng hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức thay bằng bộ mặt tươi cười.

Hắn chạy tới kéo cô ngồi xuống ghế, quở trách:
“Sao em cứ chạy ra ngoài nắng thế? Chẳng biết đối xử tốt với bản thân gì cả, sức khỏe thì đã yếu sẵn…”
Lúc này cô mới nhận ra khuôn mặt mình đã đầy mồ hôi do nãy giờ ở ngoài trời nắng.

Hắn lấy khăn ướt cẩn thận giúp cô lau mồ hôi, sau khi lau xong còn nhanh nhẹn hôn lên trán cô một cái.
“Lần sau ra ngoài anh phải nhìn chằm chằm em mới được, tránh cho em lại làm những việc như thế này.”
Cục tức nghẹn ở cổ họng của cô từ khi bị Liên kéo ra ngoài dường như tan biến trong một chốc lát.

Một người đàn ông có thể dễ dàng khiến tâm trạng cô chuyển từ âm u sang nắng đẹp chỉ bằng một hành động như vậy, đáng tiếc, cũng không thuộc về cô.
Dù cho cô có mạnh miệng tuyên bố chủ quyền với người khác thế nào, tình cảm của hắn dành cho chị gái cô cũng đâu có vì vậy mà thay đổi.
“Mày đối xử với vợ mày như trẻ con ấy nhỉ? Cô ấy đã trưởng thành rồi, đâu còn trẻ con nữa.”
Thiện cười cười, ngồi trên ghế, trêu chọc người anh em của mình.

Không khí chợt lạnh xuống một chút, hắn dường như vẫn dồn sự chú ý vào cô, nhưng lại nói ra một câu khiến những người còn lại đều sửng sốt.
“Em họ mày cũng không còn nhỏ dại gì đâu, đừng để miệng cô ta gây họa đấy.”
Hiển nhiên, chuyện em họ của Thiện kéo cô ra ngoài nói linh tinh không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn.

Nhưng phải đợi tới khi có mặt cả cô và Thiện, hắn mới quang minh chính đại hỏi tội người anh em của mình.

Phải, hành vi của cô ta bị hắn quy hết về trách nhiệm của Thiện, và hắn cũng tin, người anh em này sẽ cho hắn một câu trả lời hợp lý.
Cô thấy tâm tình hắn không tốt, kết hợp với câu nói này cũng để hiểu hắn đã biết chuyện đó rồi, liền cầm vạt áo hắn giật giật, nói nhỏ chỉ để hai người nghe thấy.
“Anh đừng như vậy, ảnh hưởng tới tình cảm tốt đẹp của hai người.”

Từ góc nhìn của Thiện, chỉ thấy cô gái nhỏ nhắn khẽ giật vạt áo hắn rồi nói gì đó không rõ, nhưng thái độ của hắn đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Ít nhất cũng không còn gay gắt như trước đó nữa.

Truyện Đoản Văn
Việc này khiến Thiện cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng càng thêm chắc chắn cô gái này chính là một nửa mà người anh em của mình đã nhận định.

Sau này càng phải đối xử với cô tốt hơn mới được.
Một ngày nhàn nhã trôi qua nhanh chóng.

Bữa tối không còn thấy sự xuất hiện của Liên nữa, cô vụng trộm thở phào.

Chẳng sợ gì cô ta, nhưng cô ta đi rồi cũng làm tâm trạng của cô tốt lên không ít.

Dù sao thì cũng chẳng ai vui vẻ nếu phải ăn cùng bàn với người vừa có tranh cãi với mình cách đây có vài tiếng đồng hồ.
Ăn tối xong, cô và hắn lên xe trở về.

Rõ ràng vài phút trước, còn thể hiện tình cảm như một cặp vợ chồng thân mật nhất thế gian, vài phút sau trên đường về, không khí giữa hai người cứng ngắc, không ai chủ động nói chuyện với người còn lại.
“Anh làm gì vậy?”
Hắn đột ngột chuyển tay lái, xe rẽ ngang rẽ dọc, rồi dừng lại cạnh một hồ nước.

Trong đầu cô hiện tại đầy dấu hỏi chấm, không hiểu hắn đang muốn làm gì.
Chỉ thấy hắn xuống khỏi xe, vòng ra cốp sau lấy gì đó, rồi quay lại mở cửa xe cho cô, ngoắc ngoắc tay ý bảo cô ra ngoài.

Cô vô thức làm theo ý hắn, bước ra ngoài.
Tiết trời đã chuyển sang mùa thu, gió đêm lành lạnh thổi vào người, cô bất giác rùng mình.

Biết trước buổi tối lạnh thế này, hôm nay ra ngoài đã mặc thêm áo ấm.
“Cầm giúp tôi một chút.”
Hắn đưa mấy thứ trên tay cho cô cầm giúp, chạy lại phía xe.

Thấy cô hơi co ro, lại còn rùng mình, hắn biết cô đang không thoải mái.

Với sức khỏe của một người đàn ông như hắn, lạnh thế này không tính là gì, nhưng một cô gái mảnh mai như cô lại khác.

Hắn không muốn đưa cô ra ngoài chơi một ngày, đến hôm sau lại phải đưa cô vào bệnh viện.

Cô đứng bên cạnh hồ nước, nhìn ngó vu vơ.

Phía xa xa, có mấy cặp đôi đang ôm ấp, tâm sự điều gì đó.

Ánh đèn mờ nhạt chỉ đủ loang loáng chiếu xuống mặt hồ, không thể soi rõ mặt người, càng làm không khí thêm một phần mờ ám và lãng mạn.
Đột nhiên cô cảm thấy ấm áp, hắn đã xuất hiện phía sau cô từ lúc nào, cầm áo vest khoác lên người cô, sau đó rất tự nhiên giơ tay lấy lại những thứ đưa cho cô hồi nãy.
Một chiếc bật lửa và mấy gói pháo bông.

Hắn bật lửa lên, châm hai que pháo bông rồi đưa cho cô, mỗi tay cần một que.

Tia lửa từ pháo bông phát ra ánh sáng, soi rõ khuôn mặt đang ngạc nhiên của cô.
Đã rất lâu rồi cô không chơi những trò như thế này, hay nói đúng hơn, là chẳng có ai cùng cô chơi những trò như thế này.

Nên cô vừa ngạc nhiên vừa không kìm nén được niềm vui lan tỏa, đôi mắt nâu trong đêm tối nhìn không rõ màu sắc, nhưng có thể thấy hai ngọn lửa nhảy múa không ngừng.
“Vui không?”
Cô không chút do dự gật đầu.

Tất nhiên là rất vui, có người cất công chuẩn bị, cho mình một bất ngờ, đương nhiên là vui rồi.
Hắn cười cười, nắm cổ tay cô, kéo người về phía mình, chưa tới một giây sau, vòng tay ấm áp đã bao trọn lấy cô.

Cái ôm dịu dàng khiến cô không nỡ đẩy ra, cô nhắm mắt lại, lắng nghe trái tim hắn đập từng nhịp một, cho tới khi hắn miễn cưỡng buông cô ra.
Pháo bông trong đêm mùa thu, và cái ôm dịu dàng của hắn, cả đời này có lẽ cô cũng chẳng thể nào quên được.
Hai ngày sau.

Sức khỏe của ông nội đã ổn định, có thể ra viện được rồi.

Cô đến bệnh viện giúp ông làm thủ tục, lại gặp Huy ngay ngoài cổng.

Từ xa cậu ta đã nhận ra cô, tiến gần đến nơi mới nhếch môi cười chào hỏi.
“Người đẹp đi một mình à?”
Cô gật đầu với cậu ta, xem như thừa nhận mình không có ai đồng hành.

Cậu ta thở dài, nói một câu không đầu không đuôi.
“Thật sự… tôi chưa từng thấy ai ngu ngốc như chị.”.