Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 38: Hãm hại (2)




Rè... Rè...

Em là con heo nhỏ ~ Mỗi ngày chỉ cầu ba bữa ăn no ~ Em là con heo nhỏ ~ Hết ăn rồi lại ngủ ~

Đang tổng vệ sinh đường phố thì nhạc chuông quen thuộc vang lên, tôi hốt hoảng vội lục điện thoại từ túi quần ra nhấn ngay cái nút tắt. Tuy công ty không cấm sử dựng điện thoại trong giờ làm việc, nhưng mọi người đều ngầm hiểu chuyển sang chế độ rung hoặc im lặng. 

Tôi thắc mắc. Ngoại trừ ông xã thì bình thường ít có người nào gọi cho tôi vào giờ này... Ôi thôi được rồi, là không có luôn ấy chứ. Trong danh bạ điện thoại của tôi chỉ vỏn vẹn có một cái tên duy nhất - "Ông xã number 1" - còn đâu... Hu hu, làm gì có mà còn đâu. Số của cha chồng, mẹ chồng, em trai chồng, thư kí của chồng, bạn nối khố của chồng,... đều nằm ngoài vùng phủ sóng do ông xã nhà tôi tiếp quản. Nếu ngày đó có chuyện gì, đại loại như mẹ chồng gọi cho hai người chúng tôi về ăn cơm chẳng hạn, anh sẽ nhận rồi thả tin nhắn cho tôi qua số thuê bao chuyên dùng để gọi hồn. 

[Em đang ăn gì đấy? Ngừng ăn đi. Một lát tôi sẽ xuống đón em qua chỗ mẹ, em có mười lăm phút chuẩn bị.]

Làm tôi đang nhai đậu phộng mém tí nữa phun một phát bể luôn cái màn hình đời mới.

Tôi khóc không ra nước mắt. Ông xã à, anh làm riết chắc em chơi tự kỉ luôn quá!

Phản kháng không có hiệu quả, ôm đùi ăn vạ thì bị ném lên sô pha, tôi còn chưa kịp mở miệng thì anh bật ra một câu làm tôi hết dám hó hé.

"Nói nữa liền cấm em ăn thịt!"

Đoàng đoàng đoàng! Sét đánh ra tro. Trời ơi ông xã, anh là mẹ ghẻ hay phù thủy Xiêm La?! Oa oa oa, sao anh nỡ đối với em như vậy? Không có thịt, ngày tháng sau này em biết trải qua như thế nào đây? Oa oa oa!!!!

Thế đó, phong trào khởi nghĩa còn chưa kịp nổ ra thì đã bị ba kí thịt mỡ đàn áp trở về, tôi ngậm ngùi gặm miếng sườn non mà nội tâm chết lặng. 

Ông xã nhà tôi cái gì cũng tốt chỉ là tính chiếm hữu quá cao và đôi khi độc đoán, tôi cũng không phải thật sự khờ nên cũng nhận ra anh không cảm thấy an toàn về mối quan hệ hiện tại. Chúng tôi không bắt đầu bằng tình yêu mà là nhà tù hôn nhân chuyên chế, trong đó anh là Thẩm Phán quyết định số phận còn tôi là phạm nhân duy nhất. Anh dùng mọi cách để xây nên bức tường thật cao vây lấy tôi, nó hoàn mỹ và kín kẽ mục đích là ngăn tôi trốn thoát. Tôi nghĩ, chỉ cần trong đầu tôi rục rịch ý định "mưu phản" thôi, dám là từ nay về sau tôi cũng không biết mặt trời mọc ở hướng nào. 

Tôi thở dài. Cũng không biết anh cố tình để cho tôi nhận ra hay đang thử lòng tôi nữa? Chuyện làm ăn của anh tôi cũng biết ít nhiều, nhất là những chuyện "trong tối" mà "ngoài sáng" chưa bao giờ đề cập kia. Tuy không phải buôn lậu hay bán thuốc phiện nhưng chí ít anh cũng là đại ca của một vùng, đến những ông trùm có máu mặt cũng phải nể ông xã tôi ba phần. 

Lúc biết được sự thật này ngoại trừ ban đầu tay chân có hơi bủn rủn ra, còn đâu tôi thật kích động đến muốn hét thành lời. Má ơi, cuộc đời của con gái má nhiều khả năng sẽ dao động theo đồ thị hình sin giữa lưng voi và lưng chó, nếu không phải huy hoàng như một bà trùm thì chính là đi tù mọt gông! 

Em là con heo nhỏ ~ 

Điện thoại lại lần nữa reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ càng chạy càng xa của tôi, tôi do dự một chút rồi ấn xuống phím nghe. Không phải tôi khen nhưng thuê bao này cũng đủ kiên trì, làm gì có người bình thường nào gọi hơn cả chục cuốc mà cứ năm giây một lần, nghị lực cũng quá phi phàm đi, đến đi đẻ và đi đòi nợ còn chưa thấy gấp như vậy. 

"A..."

[Phương.Gia.Hân!]

"...Lô."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nghiến răng kèn kẹt, tôi nghe thấy mà tối tắm mặt mày chết đứng như trời trồng.

Má ơi là anh hai? Thật sự là anh hai? Vì sao là anh hai? Ha ha, tôi là ai vậy? Ha ha!

Trong lúc bấn loạn, tôi làm ra hành vi vô cùng anh dũng đi tìm đường chết. 

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!"

[...Em giỏi lắm, còn dám giả giọng tổng đài để gạt anh! Phương Gia Hân, mấy năm nay em sống thoải mái quá nên gan cũng to lên rồi nhỉ?]

Tôi cắn lưỡi, vội vàng lấp liếm, đối với hành vi chơi dại của mình âm thầm phỉ nhổ. 

"Hi hi, em đùa thôi ấy mà! Anh trai đại nhân bớt nóng, hạ hỏa, hạ hỏa đi anh!"

Nói mà mồ hôi chảy ròng ròng giữa tiết trời tháng chín.

[Hừ, đi ăn cơm cùng anh, anh có chuyện muốn nói với em.]

Ế, không được đâu anh hai à! Ông xã nói chiều nay sẽ dắt em đi bơi, cơ hội ngàn năm có một để chiêm ngưỡng cơ ngực của ông xã em đó!

[Hửm? Em không vui sao? Bây giờ muốn gặp em cũng khó quá nhỉ?]

Nghe ra giọng điệu của anh hai bắt đầu trở nên không tốt, tôi lắc đầu nguầy nguậy, chợt nhớ anh hai sẽ không thấy nên vội lên tiếng lấy lòng. 

"Đâu có đâu có, em vui muốn chết luôn ấy chứ. Em đang nghĩ tí nữa đi ăn gì thì tốt, lâu rồi anh hai mới về nước nên dĩ nhiên hai anh em mình phải đi ăn ngon một chút rồi."

Tự vả mình một cái. Phương Gia Hân, mi đúng là đồ lừa thầy dối bạn, tí nữa để ông xã biết được còn không cạo đầu mi mới là lạ!

Thấy tôi phối hợp, giọng anh hai mới hòa hoãn trở lại. 

[Ừ, em xin phép nghỉ rồi xuống đây đi, anh đang đứng trước công ty em.]

Nà ní? Không phải chứ anh hai? Cơm trưa em vừa ăn dứt miệng mà anh đã rủ em đi ăn cơm chiều luôn rồi sao? 

[Hửm?]

Nặng nề hừ một tiếng khiến cho tôi sợ run đùi, tôi đành cắn răng đáp ứng khuất phục trước cường quyền hà hiếp.

"Em biết rồi anh à, em xuống ngay đây, anh đợi em một chút."

Dạ dạ vâng vâng, cúp điện thoại rồi mà cầm trên tay tôi vẫn không nén được hai hàng nước mắt lăn tăn như mì sợi. 

Có một anh trai bá đạo tùy hứng thật mới bi thương làm sao, hic!

Nghĩ nghĩ, tôi bỏ bộ đồ vào tủ rồi quay lại nói với chị Liễu bên cạnh. 

"Chị ơi, em ra ngoài trước, khi nào chị đi thì khóa cửa phòng lại nha chị?"

"Ờ, ờ... Được được, em đi đi."

Tinh thần của chị Liễu có vẻ hơi hốt hoảng, tôi tò mò nhưng cũng không hỏi, gật đầu chào chị ấy rồi boăn khoăn tìm cách "trốn tiết" chiều nay. Hic, không biết có qua mặt được vị giám thị thần thánh canh me tôi 24/7 kia không nữa. 

Tôi nào có biết rằng, những ngày sau đó tôi thật hối hận vì đã rời đi ngày hôm nay. 

Cũng ngày hôm đó, một đồng nghiệp làm chung với tôi bị mất một khoản tiền giá trị lớn, mà lại đúng vào trước lúc tôi đi, mọi bằng chứng và ác ý đều nhằm về phía tôi. Khi tôi còn đang cùng anh trai ăn ở một nhà hàng sang trọng nào đó, thì ở phía công ty đã nhốn nháo cả lên vì tin đồn tôi trộm tiền. 

Cũng ngày hôm đó, tôi lần thứ hai ôm mềm ra ban công ngủ.

Sau khi bị muỗi cắn hơn chục dát, tôi rốt cuộc cũng ngộ ra nhân sinh.