Duẫn Nặc tìm khắp mọi chỗ trong hộp đêm nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lục Tiêu Triết đâu cả, cô rất tuyệt vọng, uể oải không có tinh thần đi ra khỏi đó.
Bên ngoài, trời sắp đổ mưa rào, nhưng cô vẫn kiên quyết bước ra ngoài.
Vừa đi vừa trầm mặc suy nghĩ, phải làm sao bây giờ? Mẹ nằm viện cũng cần đến tiền, bọn họ ăn cơm cũng cần tiền, mà hiện giờ trên người cô chỉ còn mười mấy đồng, ngày mai tiền nằm viện cũng không đủ đóng, nên làm gì mới được đây?
Anh hai, anh đang ở chỗ nào? Rốt cuộc là anh ở đâu chứ?
Cô bất lực ngồi xổm xuống đất ôm gối, tầm mắt rơi vào dấu vết của những chiếc xe cấp nước tạo thành trên đường phố, từng giọt nước tí tách rơi trên đất, làm cho mặt đường ướt một mảng lớn.
Trong lúc đó, bất chợt có một chiếc Land Rover phanh kít lại, đỗ ở ngay trước mặt của Duẫn Nặc, ba người đàn ông mặc áo mưa từ trên xe bước xuống, nhìn bộ dạng bặm trợn của họ cô liền thấy hoảng sợ vội đứng bật dậy, còn chưa kịp tránh đi, ba người kia đã đi thẳng tới, sau đó trực tiếp kéo cô lên trên xe.
"Mấy người là ai? Bắt tôi làm cái gì?", Duẫn Nặc cả kinh, cố vùng vẫy tránh thoát, xoay người muốn chạy.
Bỗng nhiên một tên trong số đó túm lấy tóc của cô giật mạnh về phía sau, liền đó ba tên đàng ông cao to lừng lững liền nhanh nhẹn đẩy cô gái tay trói gà không chặt lên xe.
Cô đang muốn gào thét, thì trong nháy mắt miệng đã bị bịt lại bằng một miếng băng dính, như thế thì làm sao kêu được nữa chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở mà thôi.
Duẫn Nặc dùng hết sức vùng ra, muốn bán mạng chạy trốn nhưng nào ngờ chân, tay bị trói chặt lại với thân mình, ba người kia kéo cửa xe lên, chiếc Land Rover lập tức biến mất ở trong màn mưa xối xả.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, ào ào rơi xuống thân xe , tốc độ của nó cũng tương đối chậm chạp, bên trong chiếc Lincoln, người đàn ông ngồi ở ghế sau có sắc mặt nặng nề âm u, con ngươi đen nhánh thâm thúy phóng ra ngoài cửa xe, ánh mắt tản ra nỗi ưu thương nhàn nhạt.
Trong nháy mắt, lúc chiếc Land Rover vụt qua, ánh sáng trong mắt của người đàn ông kia chợt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc xe vừa thoáng qua, yên lặng trong chốc lát.
Mới vừa rồi, hình như hắn nhìn thấy cái gì?
Thần kinh chợt căng thẳng, người đàn ông mặc áo gió liền nói với tài xế phía trước: "Mạc Ly! Quay đầu xe, đuổi theo chiếc phía sau kia."
"Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?", Mạc Ly quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau.
Chỉ thấy ánh mắt của người kia vẫn dán chặt vào chiếc xe đang cách bọn họ càng lúc càng xa, rồi nói với tài xế: "Đừng nói nhảm nữa, quay đầu xe, mau đuổi theo chiếc xe kia!"
"Vâng!", Mạc Ly đạp phanh, xoay vô lăng, mãnh liệt đảo một vòng, không tới mười giây, chiếc xe Lincoln đã chạy cùng một hướng với chiếc Land Rover trước mặt, chiếc Lincoln tăng tốc tiến lên, rất nhanh liền theo sát.
Nam Cung Thiếu Vũ nhìn chiếc xe trước mặt, hình như bên trong đang phát sinh một vụ bắt cóc, liền ra lệnh cho tài xế của mình: "Theo sát, đừng để cho người trong xe phát hiện.".
"Dạ!", Mạc Ly vừa nhận lệnh, chiếc Lincoln cũng áp sát chiếc Land Rover thêm một chút, tựa hồ cũng đã nhìn thấy tình huống bên trong xe, liền quay đầu nói với người đàn ông ngồi phía sau: "Điện hạ, hình như là bắt cóc, có muốn báo cảnh sát hay không?"
"Tạm thời thì đừng áo, xem bọn họ muốn đi đến chỗ nào?"
"Vâng!", Mạc Ly gật đầu đáp, rồi quay đầu lại, chăm chú cảnh giác lái xe.
Đi theo chiếc xe kia gần nửa giờ, mắt thấy chiếc Land Rover trước mặt vẫn không có khuynh hướng dừng lại, Mạc Ly đưa mắt quan sát quang cảnh chung quanh, thấy có lẽ đã đến gần khu vực ngoại thành rồi.
Sự lo lắng cũng theo thế mà tăng lên, Mạc Ly lại hỏi người phía sau: "Điện hạ, tôi nghĩ tốt nhất là báo cảnh sát thôi, đêm cũng đã khuya, lại con đi đến khu vực vắng vẻ nữa, đối với lộ trình này chúng ta không được quen thuộc cho lắm."
Nhưng người ngồi phía sau vẫn mắt điếc tai ngơ, chẳng thèm đoái hoài gì đến ý kiến của thuộc hạ: "Lái chậm một chút, đừng để cho bọn họ phát hiện!"