Lúc Duẫn Nặc tỉnh lại, đã là xế chiều của ngày hôm sau.
Mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Tần Mạc, anh ngồi ở bên
giường, đôi mày chau lại, thần sắc ảm đạm, mặt không lộ chút ánh sáng
nào.
Duẫn Nặc ngồi dậy, hành động nhỏ nhẹ này dẫn tới sự chú ý của Tần Mạc, anh liền đứng lên đưa tay ra đỡ cô.
"Rốt cuộc em cũng tỉnh."
Duẫn Nặc đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới biết mình đang ở bệnh viện.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến Lục Vân Kỳ, cô liền níu áo Tần Mạc hỏi: "Anh cả của tôi đâu, anh ấy có cưới Vãn Tịch hay không ?"
Tần Mạc nhìn cô chằm chằm, thần sắc trong trẻo lạnh lùng mà lạnh nhạt
đáp: "Duẫn Nặc, chuyện của anh cùng với Vãn Tịch, đã sớm kết thúc, tại
sao em còn không chịu thôi chứ?"
Cô cúi thấp đầu, cần cổ đau đến muốn ngất, mặt cũng tái nhợt đi.
Cô đang yên lặng ngẫm nghĩ, bên tai lại truyền tới giọng nói của Tần
Mạc: "Em muốn anh từ chức ở công ty, anh cũng đã từ chức, em muốn trong
lòng anh chỉ có một mình em , bây giờ đang ở bên cạnh em đấy thôi, còn
có cái gì chưa đủ nữa? Tại sao phải huyên náo đến mức khiến cho cả nhà
Lục phải gà bay chó sủa tán loạn chứ?"
Nhẫn nại của anh cũng chie có mức độ, mặc dù biết rõ nguyên nhân tại sao cô lại làm như thế .
Nhưng anh cũng đã lui từng bước, tại sao cô còn phải từng bước ép sát như thế?
Cô gái này, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
"Chỉ cần anh tôi không kết hôn với Vãn Tịch, thì cái gì cũng tốt cả.". Cô vén chăn lên đứng dậy, xỏ giầy vào.
Tần Mạc đứng ở bên cạnh hỏi: "Em muốn đi đâu hả?"
"Về nhà."
Anh muốn ngăn cô lại, trước tiên phải nói cho cô biết một chuyện đó chính là cha mẹ cô đều không nhìn mặt cô nữa.
Nhưng nghĩ đến sự cố chấp của cô, anh muốn nói lại thôi, để tùy đi, cũng chỉ đến khi khắp người đầy thương tích thì cô mới có thể nhận ra được
sai lầm của mình ở đâu.
Tần Mạc đưa Duẫn Nặc trở về nhà họ Lục, nhìn cô bước vào cửa, thế nhưng anh lại ngồi yên bất động ở trong xe.
Duẫn Nặc mang theo tổn thương, vô lực đẩy cửa đi vào.
Lúc cô đi vào, còn chưa đến phòng khách, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười nói râm ran của cha mẹ mình và Vãn Tịch.
"Tiểu Vãn à, sau này con không còn một mình nữa, nhất định phải bảo vệ
bản thân cùng với đứa con trong bụng cho tốt, mặc dù hôn lễ không thành, nhưng nhà họ Lục đã nhận định con là vợ của Vân Kỳ rồi, cứ an tâm ở
đây, dưỡng thai thật tốt nhé?"
Vãn Tịch vừa nghe nói thế, vành mắt liền đỏ lên, tựa đầu vào vai Triệu
Thục Hoa, nghẹn ngào nói: "Mẹ, cám ơn mẹ đã coi trọng con như vậy, mẹ
yên tâm đi, con nhất định sẽ bảo vệ bảo bối thật tốt.".
"Ừ, con cũng đừng so đo với tiểu Nặc, con bé, từ nhỏ bị chúng ta chiều
hư rồi , thường làm ra những chuyện khiến cho người ta không thể hiểu
nổi, mẹ cũng hoài nghi, không biết có phải nó yêu anh trai mình hay
không?"
Vãn Tịch nghe thấy vậy, giật mình nhìn Triệu Thục Hoa nói: "Mẹ, mẹ cũng
nghĩ giống bọn họ sao? Nhưng Tiểu Nặc cô ấu, cùng với A Kỳ không phải là anh em ruột sao? Thế nào mà mẹ lại nói vậy. . . . . ."
"Thật ra thì. . . . . ."
"Mày còn có mặt mũi trở lại đây nữa sao?"
Triệu Thục Hoa còn chưa nói xong, ở chân cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng quát rung trời của Lục Chấn Thiên.
Hai người trong phòng khách nghe thấy tiếng liền nhìn sang, thấy Duẫn
Nặc đang đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, thậm chí ngay
cả đứng, cũng còn không vững.
Cô sải bước đi thẳng tới trước mặt Triệu Thục Hoa, rồi đưa mắt nhìn chằm chằm Vãn Tịch: "Cô, mang thai con của anh cả sao?"
Vãn Tịch tránh né ánh mắt của cô, cúi đầu, không nói tiếng nào.
Mà lúc này Triệu Thục Hoa lập tức đứng dậy kéo con gái qua chất vấn:
"Tiểu Nặc, rốt cuộc cô ở đây làm cái gì? Cô có biết hay không. . . . .
."
"Mẹ, đứa bé trong bụng của cô ta, không phải là của anh cả ."
Duẫn Nặc vội cắt đứt lời của mẹ mình, cất giọng suy yếu vô lực nói: "Con nghi ngờ đó chính là con của Tần Mạc, chứ không phải là con của anh cả
đâu."