"Tôi, tôi đột nhiên thấy đau bụng quá, cứ để tôi ngồi đây nghỉ một lát
là được, cô có thể giúp tôi mang chai nước này đến cho Tần Mạc được
không? Anh ấy kêu đau đầu, chắc là bị cảm nắng rồi!"
Vãn Tịch nghe đến ngây người, sắc mặt liền trắng bệch.
Duẫn Nặc ngẩng đầu nhìn cô ta hỏi: "Có thể hay không? Nếu không được thì tôi đành cố gắng đi vậy!"
Cô khó chịu đứng lên, chuẩn bị muốn đi, Vãn Tịch tiến đến đỡ cô, rồi cầm lấy chai nước trong tay.
"Được rồi, cô cứ ngồi nghie đi, tôi giúp cô đưa qua đó."
Duẫn Nặc được như ý, liền miễn cười nói với Vãn Tịch: "Vậy thì rất cám ơn, chị dâu!"
Lần đầu tiên thấy Duẫn Nặc lễ độ với mình như vậy, hơn nữa, còn gọi cô
ta là chị dâu, Vãn Tịch đột nhiên có chút không thích ứng kịp, lúng túng cười đáp: "Không sao, một cái nhấc tay mà thôi, em không sao chứ, có
muốn đưa đến bệnh viện hay không?"
"Không cần, em đi vệ sinh một chút là đỡ thôi, chị mau cầm nước cho anh ấy đi!". Duẫn Nặc liền thúc giục.
Vãn Tịch cũng không muốn chần chừ thêm nữa, lập tức cầm lấy chai nước đi đến chỗ Tần Mạc đang đợi.
Chân trước cô ta vừa mới vừa đi, Duẫn Nặc chân sau liền đứng thẳng
người, nhìn thấy anh trai mình cách đó không xa đang trò chuyện với mấy
nhân viên của ảnh viện áo cưới vội vã chạy tới, lôi Lục Vân kỳ đi với
mình.
"Làm gì thế?", Lục Vân Kỳ nhìn em gái, có chút tò mò hỏi.
"Anh cứ đi theo em là được.". Cô không hề nói gì, chỉ nhanh nhanh chóng chóng kéo Lục Vân Kỳ đi theo đằng sau Vãn Tịch.
Nếu Vãn Tịch và Tần Mạc có quan hệ mờ ám, lại dưới tình huống không có
ai ở đấy, lúc gặp mặt nhau, nhất định sẽ có chuyện gì đó phát sinh.
Cô sẽ phải để cho anh trai mình tận mắt nhìn thấy, đôi cẩu nam nữ kia xấu xa đến cỡ nào.
Mà lúc này.
Vãn Tịch lại hoàn toàn không biết gì, cầm chai nước trong tay dần dần
tiến gần đến người đàn ông đang nằm trên thảm cỏ cách đó không xa.
Mỗi một bước đến gần anh, lòng của cô ta cứ như bị gai đâm vô cùng đau xót.
Cô ta thật không nghĩ ra, tại sao bây giờ anh lại muốn đối xử như vậy
với Lục Duẫn Nặc, thậm chí còn không để ý đến cảm thụ của cô ta, diễn
trò ân ân ái ái ở ngay trước mắt.
Cô ta thật sự tức giận, rất muốn đi tìm anh để hỏi cho ra lẽ.
Tức giận đùng đùng đi tới bên cạnh Tần Mạc, còn chưa mở miệng, đã bị anh nhìn thấy, sau đó giật mình ngồi dậy, đang muốn hỏi cô ta tới làm cái
gì, đột nhiên nhìn thấy trong rừng cây cách đó không xa hình như có bóng người, vì thế anh lập tức đưa mắt ra hiệu cho Vãn Tịch biết.
Vãn Tịch coi như cũng thông minh, tựa hồ đã hiểu, cười cười cầm chai
nước trong tay đưa cho Tần Mạc nói: "Bụng Tiểu Nặc có chút không thoải
mái, nên nhờ em đưa cái này tới cho anh."
Tần Mạc đứng dậy, sau đó liền cố ý gia tăng âm lượng: "Bụng của cô ấy không thoải mái? Vậy cô ấy đâu?"
"Cô ấy nói đi vệ sinh một chút sẽ tốt hơn, anh không cần lo lắng."
Lúc này Tần Mạc mới thở phào nhẹ nhõm, khiêm tốn đúng mực mà nói với Vãn Tịch: "Bụng cô ấy không thoải mái, nên nghỉ ngơi thật tốt, còn chạy
loạn khắp nơi, còn phiền chị dâu cầm nước tới đây, cám ơn nhiều."
Vãn Tịch ôn nhu cười đáp: "Đừng khách sáo, nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây."
"Được!"
Cứ như vậy, Vãn Tịch liền lạnh lùng rời đi.
Tần Mạc cầm chai nước trong tay, lại ngồi xuống thảm cỏ.
Mà trong rừng cây cách đó không xa, Lục Vân Kỳ đang nhìn chằm chằm Duẫn
Nặc, bốc hỏa hỏi: "Em dẫn anh tới nơi này làm gì? Bắt gian sao?"
Duẫn Nặc cũng không ngờ hai người bọn họ cư nhiên lại không nói chuyện gì với nhau, tức chết cô rồi.
"Không phải đâu, anh à, anh nghe em nói..."
"Được rồi Tiểu Nặc, em không còn là trẻ con, đừng cố tình gây sự nữa có
được hay không? Đây là lần cuối cùng, sau này, đừng bao giờ can thiệp
vào cuộc sống của anh và Vãn Tịch nữa."
Nói xong, Lục Vân Kỳ liền đẩy cô ra, nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn một mình cô đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần
Mạc, trong lòng cực kỳ tức tối không cách nào diễn tả được.
Hai người bọn họ, rõ ràng không nhận ra điều gì, nhưng tại sao lại không có gì phát sinh cả chứ?
Chẳng lẽ... đã bị bọn họ phát hiện?