Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Chương 2: Sống lại




Ngẩng đầu, tiến lên đón ánh mắt như lửa thiêu của anh nói: "Mạc, em. . . . . ."

"Cút!"

Cô còn chưa nói xong, anh đã trực tiếp quát lên.

Cô cứng ngắc không nhúc nhích, vẫn còn muốn nói tiếp, thế nhưng anh lại dùng sức lôi cánh tay của cô, kéo ra cửa.

"Sau này, không cho phép bước vào phòng của tôi, nghe rõ chưa?"

Nói xong, lại tiếp tục dùng sức, trực tiếp đẩy cô ra.

Sàn nhà có chút trơn, Duẫn Nặc vô ý trượt chân, bất ngờ không phòng ngự, cả người trực tiếp ngã xuống cầu thang.

‘ Bịch bịch bịch! ’

Sau khi lăn lộn mấy vòng, cô liền nằm ở trên sàn nhà.

Giữa hai chân, lập tức rỉ ra máu tươi, vô cùng dọa người.

Bụng, càng thêm đau, như bị vỡ nát ra vậy.

Cô cứ như thế, nằm ở dưới bậc thang, ngước mắt lên nhìn anh.

Anh, giống như một Đế Vương cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, quả quyết mạnh mẽ.

Đối với tình cảnh của cô giờ phút này, anh cũng chỉ ngạo nghễ mà nhìn, không thèm nhúc nhích chút nào.

Lòng của cô, thực sự vỡ tan hoang.

Hết thảy, vào thời khắc này cũng đều trở nên hư vô.

Vào một khắc tuyệt vọng nhắm mắt lại kia, Duẫn Nặc âm thầm quyết tâm, đời sau của cô, nhất định có một người yêu cô nhất, sẽ ở đó chờ đợi cô.

Nhưng cũng thật hi vọng, đời sau, ông Trời đừng để cho cô gặp phải người đàn ông tên Tần Mạc này nữa.

———— Đường phân cách trọng sinh ————

Trong phòng, bố trí cực kỳ rực rỡ hoa lệ, trên các cánh cửa, đều được dán chữ hỷ, * trên đầu, treo một bức ảnh cưới thật lớn.

Đó là một bức ảnh đặc biệt đẹp, đặc biệt tinh sảo.

Người đàn ông rất tuấn tú, ngũ quan thâm thúy, giống như tác phẩm nghệ thuật được tạo nên từ một họa sĩ tài hoa.

Làm cho người ta vừa nhìn vào, sẽ không dời mắt được.

Cô gái, cũng rất đẹp.

Đang rúc vào trong ngực của người đàn ông, gương mặt rạng rỡ, trong mắt, đều là thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Khi Duẫn Nặc mở mắt ra, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Ngồi dậy, cô ngây ngốc nhìn những chữ hỷ đỏ thẫm chung quanh, nhìn bức ảnh cưới trên tường, kinh ngạc, thật lâu, cũng không kịp phản ứng.

Đây là. . . . . .

Phòng cưới của cô và Tần Mạc?

Chuyện gì đã xảy ra?

Không phải bây giờ cô phải ở bệnh viện sao? Tại sao lại ở trong phòng cưới ba năm trước đây lúc cô cùng Tần Mạc kết hôn?

Bên cạnh có chiếc điện thoại di động, cô liền tiện tay cầm lên nhìn, lập tức ngây người.

Ngày 15 tháng 2 năm 2012.

Năm 2012?

Duẫn Nặc bừng tỉnh ngộ ra, chẳng lẽ cô. . . . . . Trùng sinh trở lại ba năm trước đây, vào ngày thứ hai khi cô cùng Tần Mạc kết hôn?

Duẫn Nặc sợ hết hồn, đây là thật sao?

Cô thật sự đã trở lại ba năm trước đây?

Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.

Cô đảo mắt nhìn sang, liền thấy Tần Mạc sải bước đi tới, nhìn cô rồi lạnh giọng nói một câu: "Thay quần áo đi, nên đi gặp ba mẹ rồi."

Cái tình cảnh này, thật cùng với ba năm trước đây giống nhau như đúc.

Nếu như cô nhớ không sai, thì ngày hôm qua là ngày 14 tháng 02 ngày lễ tình nhân, cũng chính là ngày kết hôn của cô và Tần Mạc.

Tối hôm qua, mới vừa tiễn tất cả tân khách xong, hai người bọn họ liền trở về tân phòng.

Vốn cô cho là mình sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, thật không nghĩ đến, anh chỉ nói với cô một câu: ‘ Nghỉ ngơi sớm một chút’, rồi liền đi ra ngoài, cả đêm cũng không trở lại.

Nói cách khác, tối hôm qua đêm tân hôn của hai người bọn họ, chỉ có một mình trông phòng, chú rễ liền biến mất không thấy tăm hơi.

Hôm nay sáng sớm lại xuất hiện ở đây, bất quá chính là muốn che dấu tai mắt của mọi người.

"Tôi đang nói chuyện với cô đấy!"

Thấy cô ngẩn người, Tần Mạc có chút không vui.

Lúc phản ứng kịp, Duẫn Nặc chết lặng gật gật đầu rồi cầm quần áo đi đến phòng tắm.

Cô đã sống lại, quả thật đã trở lại ba năm trước đây.

Tốn mười mấy phút thời gian, Duẫn Nặc mới tiếp nhận được chuyện này.

Mặc dù rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô vẫn vui vẻ đón nhận.

Đón nhận?...