Ông Xã Lạnh Lùng: Đằng Nguyên Hạo Nên Yêu Hay Hận Anh?

Chương 3




Mã Tư Thuần dừng chân trước một căn phòng ở cuối hành lang, bàn tay nhỏ bé nắm lấy nắm đấm cửa, từ từ mở ra, cô đưa mắt nhìn căn phòng màu tím quen thuộc.Đôi chân trần nhẹ bước đi đến chiếc giường king size cô thả mình xuông chiếc giương đã lâu không có bóng người, dần dần chìm vào giấc mộng.

“ Tổng giám đốc Đằng, thật xin lỗi chúng tôi chỉ có thể hạ đến con số đó mà thôi... “

Hắc Phong cười lấy lòng Đằng thị là tập đoàn chuyên về xây dựng lớn nhất thành phố, chỉ cần một hợp đồng nhỏ với họ ông cũng là thu được không ít. Nhưng tiếc thay Hắc Phong lại là người có suy nghĩ cực kì viển vông sự thật luôn không như vậy

Đằng Nguyên Hạo là ai? anh há gì lại để cho người khác làm càn, như vậy Đằng thị có được ngày hôm nay hay sao Đôi mắt anh thâm trầm nhìn Hắc Phong khiến ông ta run rẩy

“Vậy sao?Hắc tổng thật dễ quên, không phải ngài mới có cuộc giao dịch với tập đoang Hoa Đà hay sao? “ Chỉ một câu nói khiến cho hoa đà run rẩy triệt để “ hắn biết, làm sao hắn có thể biết được chuyện này, ông ta những tưởng cuộc giao dịch này rất bí mật, là tại sao?

Đằng Nguyên Hạo nhìn sắc mặt của Hắc Phong thay đổi như bảng pha màu thực có chút nực cười, muốn qua mặt anh hay sao? quả thật là nằm mơ đi. Anh thản nhiên cầm ly rượi nên uống cạn rồi ung dung đứng lên.

“ Có lẽ Hắc Phong tiên sinh vẫn chưa thực sự muốn hợp tác với chúng tôi? vậy xin phép cáo từ. “ sau đó bước chân chuẩn bị rởi đi, Hắc Phong cũng vừa từ trong hoảng loạn quay về ông vội vàng đứng dậy.

“ Đằng tổng sao có thể như vậy, là ai đã tung tin đồn này làm hại danh tiếng của Hắc mỗ, tôi làm sao dám qua mặt ngài đây “ Nhìn sắc mặt của của anh vẫn không thay đổi ông khẽ nuốt nước bọt, ông cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền, không nghĩ tới hắn lại biết đến lợi hại, quả là lợi hại đi.

“ Ồ....” Đằng Nguyên Hạo chỉ nói một chữ cũng không có thêm thái độ gì khiến tim của Hắc Phong liền khẩn trương mà đập liên hồi.

“ Đăng tổng để tỏ thành ý mong muốn hợp tác với ngài tôi sẽ giảm 10 % đơn hàng lần này của bên ngài “ Hắc Phong đưa tay nén lau mồ hôi,coi như xong lô hàng này ông mát phần lớn lợi nhận rồi, nhưng khi nhìn Đằng nguyên Hạo tim ông liền nảy lên một cái, sẽ không phải chứ?.

“ Đằng tổng, ngài...... hay coi như là 15... ah không 20 % đi “ đôi tay Hắc Phong nắm chặt nổi đầy gân xanh 20% là 20% đó như vậy khác nào ông mất một lô hàng mới không công rồi.

“ Được “ anh nghiêng người nhìn ông ta nở nụ cười lạnh giá “ Hắc tổng hợp tác vui vẻ...” Hiển nhiên là người nào đó đã như cá mắc cau mặc anh định đoạt, muốn vùng vẫy so? không có cửa đâu. Chỉ có Hắc phong hận đến nghiến răng tiền của ông, tiền của ông không cánh mà bay rồi

_két.....két.... __

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh bén nhọn giữa đêm tối, khiến người ngồi ghế phụ trong xe không kịp phòng bị theo quán tính dập đầu vào thành xe “ aizo...... Đằng tổng “ tiếng kêu ngọt ngấy vang lên cô ta xử dunhj chiêu này rất nhièu lần nhưng lần này lại không đem lại hiệu quả mà cô ta mong muốn nó không làm người đàn ông vui vẻ mà ngược lại sắc mặt càng ngày càng kém.

“ Xuống xe “ Đằng Nguyên Hạo lạnh giọng anh là người sạch sẽ không thích tiếp xúc với phụ nữ, nhất là loại phụ nữ lẳng lơ vì tiền nay

“ Đằng tổng, ngài sao vậy? “ hiển nhiên người phụ nữ coi như không thấy, người đàn ông này là nhân vật không tầm thường, cô nhất định phải bám chặt lấy hắn

Đằng Nguyên Hạo đẩy móng vuốt của cô gái ra nhanh chóng tìm khăn giấy trong xe lau tay như vừa cầm phải một thứ rất ghê tởm vậy. Xong xuôi liền từ ví rút ra một tờ chi phiếu đưa cho cô gái “ Cút “ nhìn người phụ nữ vui vẻ cầm tiền Đằng Nguyên Hạo liền cảm thấy chán ghét liền đẩy cô ta ra khỏi xe.Thể thao màu bạc lao vút đi như một cơn gió ( Haha thật bạo lực nhưng mà Rin thích như vậy, thế mới xứng với Tư Thuần chứ:kiss4:)

“ A...” Người phụ nữ ấm ức nhìn chiếc xe thể thao dần mất bóng hừ đồ trứng thối, bản cô nương có gì không tốt chứ ( đập bàn đập ghế mụ kia vừa chửi ai vậy?:chair:)

Chiếc xe thể thao dừng trước một căn biệt thự có kiến trúc mang đậm nét châu âu. Ngay khi anh xuống xe lập tức bảo vệ chạy tới lái xe vào gara

“ Ông chủ “ Lão quảm gia thấy anh về liền vui vẻ cùng người hầu chạy ra cửa đón.

Đằng Nguyên Hạo cởi áo vest đưa cho quản gia, “ Mọi chuyện trong nhà vẫn ổn chứ? “

“ vâng “ Lão quản gia nhẹ nhàng trả lời căn biệt thự này có việc gì đáng xảy ra hay sao “ huhu đến khi nào căn nhà này mới có nữ chủ nhân đây?”

Hiển nhiên là không nghe thấy lời cầu khẩn của lão quản gia anh chỉ nhe nói một chữ “tốt “ Sau đó định lên lầu,bỗng nhiên như nhớ ra điều gì liền dừng lại nói thêm “ Đem nó vứt đi “ anh không thích có người phụ nữ nào động vào đồ của mình.

Lão quản gia hiển nhiên là biết anh đang ám chỉ cái gì,vì chiếc áo trong tay tỏa ra mùi nước hoa nồng đặc gay mũi, haiza coi như ông vừa rồi chỉ là mơ đi

“ đem đi “

Đám giúp việc nhìn chiếc áo mà lệ rơi đầy lòng đây là áo hàng hiệu nha,hơn nữa còn là loại số lượng có hạn, mà sáng nay ông chủ mới mặc liền cứ như vậy mà vất đi ông chủ ah có thể cho chúng tôi được không?

“ Tiệt không phải anh đẫ nói sẽ mãi yêu em hay sao? “ Mã Tư Thuần chạy the người đàn ông không ngừng truy hỏi anh nhưng đáp lại cô người đàn ôg chỉ quay lại nhìn cô với đôi mắt xa lạ

“ Cô điên rồi tôi không hề quen cô, cô mau cút đi đi....” sau đó không thèm nhìn cô quay đầu mỉm cười cùng người phụ nữ khác rời đi, bên tai cô chỉ còn tiếng cười của cô gái đó đầy ngọt ngào hạn phúc nhưng đối với cô nó là tiếng cười nhạo báng.

“ Không, Triệt, Triệt......”

Mã Tư Thuần giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt xinh đẹp dính đầy mồ hôi,Đưa tay bật đèn lên chẳng mấy chốc căn phòng liền tràn ngập ánh sáng. Cô đảo mắt nhìn quanh căn phong màu tím khẽ thở dài, tại sao lại mơ đến người đó,Mã Tư Thuần không phải đã nói phải quên đi hay sao?

“ Ẳng...Ẳng....” Dope chạy đến bên chân giường đôi chân mũm mĩm nhún người nhảy lên giường. Hiền nhiên là đã được Dì Lan đưa lên,nó giương đôi mắt tròn vo xem xét cô, thấy ko có gì liền cụp tai nhỏ ngồi xuống giường dùng lưỡi liếm tay cô như để an ủi, nó biết cô chủ của mình lại gặp phải ác mộng rồi.

Đưa mắt nhìn Dope cô nở nụ cười nhẹ nhàng. “ Dope, cảm ơn...”

Sáng hôm sau cô dậy từ rất sớm, nói cách khác là từ lúc ấy cô không hề chợp mắt dù chỉ một chút. Cô sợ, cô rất sợ cơn ác mộng đó lại đến giày vò cô.