Đám người Vương Lâm Hoa chạy theo sau vẻ mặt khiếp sợ " quỷ đây là người hay là quỷ vậy? ".Sau đó liền khiếp sợ bịt miệng, ôi mẹ ơi thể nào lão xử nam đó cũng xử lí hắn cho mà xem
Dù trong bóng tối nhưng đám người Vương Lâm Hoa vẫn cảm nhận được trên trán Đằng thiếu của chúng ta đang nổi đầy gân xanh cho mà xem.《°~°》
Sau giây phút trấn động Đằng Nguyên Hạo trấn tĩnh nhìn lại cô gái trước mặt giọng nói này rất quen. Sau đó tiếng cười khàn trầm thấp phát ra từ cổ họng anh.
Đằng Nguyên Hạo đưa tay lên nâng cằm Mã Tư Thuần hướng về phía mình ngón tay có vết trai nhẹ nhàng miết lên làn môi mềm mại đỏ thẫm của cô, sau đó nhíu mày tỏ vẻ rất ghét bỏ.
"Mèo nhỏ nghịch ngợm mới nhảy vào hộp màu sao, thật không đáng yêu chút nào..."
《 RIN: Sấc Hạo ca ta khinh bỉ ngươi... (cầm dép bỏ chạy) 》
Mã Tư Thuần bị nụ cười của anh làm cho ngơ ngác mặc anh nắm cằm mình lại như chú thỏ nhỏ chớp mắt nhìn người đàn ông .Đến khi nghe tiếng anh chất vấn mới kịp phản ứng.
Cái gì cơ gọi cô là mèo nhỏ cơ đấy, đúng là đẹp trai mà mắt mù mà sau đó nở nụ cười nhạt bàn tay thon gầy kéo cà vạt của Đằng Nguyên Hạo lại gần ghé đầu cắn lên cổ anh ta.
" Ah " Đám người sau lưng giật mình gài thét, ôi không phải quỷ mà là ma cà rồng đi.
Sau giây phút sững sờ Đằng Nguyên Hạo chỉ cảm thấy cổ nhói đau thật không ngờ con mèo nhỏ này dám đối xử với nha như vậy.
Bất chợt con ngươi trở lên đông lại kéo cô gái không biết điều lại cúi đầu chặn môi cô lại ; đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng cô, cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ. Ừ không tệ ngoại trừ lớp son môi này làm anh không thích.
" Ah " Đám người Vương Lâm Hoa lại lần nữa khiếp sợ, có phải tâm hồn của Đằng thiếu bị tổn thương tâm hông" trong trắng " quá mà mất lí trí có phải không, cái này cũng quá king người đi.
Nhưng họ chưa kịp tiến lên đã thấy Đằng Nguyên Hạo cùng cô gái kia dần đi về phía cửa rồi biến mất.
" Má ơi Cảnh Tưởng Hàn tôi nghĩ đêm nay lão đại khó giữ được trinh trắng nha , "
RIN: Mọi người thông cảm cho trình độ diễn đạt của con trai ta nha.... Vương thiếu: Dì ghẻ bà lại nói xấu tôi...
Quả nhiên Cảnh Tưởng Hàn cũng bị trình độ dùng từ của Vương thiếu làm sặc sau đó khẽ lắc đầu. " Lão đại ah không phải anh bị nghẹn quá mà vớ liều chứ..."