Cũng như Thẩm Mặc, Nguyễn Băng cũng nhớ lại tân hôn hôm đó, khi cô đang thấp thỏm, lòng đầy chờ mong chú rể, thì chú rể lại trở về, khắp người đều là mùi rượu.
Anh ta không nói lời nào đã nhào tới hôn cô, rồi thô bạo xé chiếc áo cưới màu trắng, áo cưới rách toạc, lòng cô cũng rách toạc theo.
Tay anh ta thẳng một đường từ trên đi xuống dưới, cô rất đau, rất đau, bất kể cô có phản kháng thế nào.
Không một chút dịu dàng, không trấn an, mục đích của anh ta chính là cưỡng bức cô.
Lặp đi lặp lại trong đêm đen đó, cô từ tức giận đến sợ hãi, cuối cùng biến thành chết lặng.
Chỉ có nước mắt như vỡ đê chảy xuống, cô liều chết nhắm chặt đôi mắt.
Sau khi anh ta phát tiết xong, buông ra những lời tàn nhẫn, đến khi vết thương trên người cô chống chất thì rời đi.
Cô tuyệt vọng, nằm không nhúc nhích suốt một ngày một đêm.
Cuối cùng, nếu không phải Triệu Cẩn Niên điện thoại cho cô, hơn nữa còn dịu dàng an ủi thì cô không biết mình còn có thể sống sót hay không nữa.
Triệu Cẩn Niên, trong đầu cô hiện ra hình dáng người thanh niên dịu dàng, luôn luôn là chiếc áo sơ mi trắng với quần Jean, bộ dáng lúc nào cũng uể oải, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, có thể làm cho cô bất kì việc gì.
Nghĩ đến đó, Nguyễn Băng vội vàng dừng lại, không nghĩ thêm nữa.
Cô điều chỉnh lại muộn phiền, tìm quần áo trong túi xách để thay.
Sau đó đi ra ngoài: "Thẩm Mặc, chúng ta khi nào thì làm thủ tục ly dị?"
Thẩm Mặc đang vuốt lông cho Louis thì hơi dừng tay, đôi mắt đen châm chọc quét qua Nguyễn Băng: "Chờ cô viết xong đơn xin ly hôn đã."
Đáng ghét, đây là đang khinh bỉ cô ư?
Bi thương trong ánh mắt bỗng chốc hóa thành ý chí chiến đấu vô hình.
Cùng lúc đó, Thẩm Mặc nhận điện thoại: "Huệ Nhi?"
Đầu dây bên kia chính là người đã đã tranh chấp với Nguyễn Băng, cô ta nũng nịu nói với Thẩm Mặc: "Thẩm tổng, cẩu cẩu nhà người ta bị chết rồi, huhu, người ta thật khó chịu trong lòng, anh có thể tới thăm người ta chút không?"
Thẩm Mặc suy nghĩ một chút nói: "Được, anh tới ngay."
Cúp điện thoại, tròng mắt đen của anh ta lần nữa quét qua Nguyễn Băng: "Tôi chỉ cho cô ba ngày."
"Ba ngày sau, cô còn giao ra thứ giống như hôm nay, vậy." Thẩm Mặc châm chọc cười nhạt như lưỡi dao lạnh giá cắm vào lòng Nguyễn Băng.
Đáng ghét quá, đây là người đáng ghê tởm nhất mà cô từng đụng phải.
Nhiệt huyết sôi trào được kích thích phát ra trong lòng Nguyễn Băng.
"Tôi sẽ viết xong, thưa anh Thẩm." Nguyễn Băng không cam lòng chịu yếu thế nói.
Thẩm Mặc nhìn xoáy vào cô, sau đó mới ung dung thong thả mặc áo khoác đi ra cửa.
Người phụ nữa của anh ta chưa bao giờ dừng lại, không biết Tiểu Tiểu ở nước Mỹ xa xôi kia nghĩ như thế nào?
Nguyễn Băng cảm thấy rất châm chọc, cũng không cảm thấy anh ta đối với Tiểu Tiểu kia có bao nhiêu thâm tình, đàn ông mà....
Cô cầm giấy bút lên, tiếp tục viết đơn xin ly hôn!
Thậm chí còn nhờ trợ lý Lâm mang một cái Ipad tới, tham khảo cũng có thể được chứ nhỉ?
Không biết có phải do bị Thẩm Mặc khơi dậy nhiệt huyết hay không, cô không tin, chỉ có một lá đơn xin ly hôn lại làm khó được cô.
Trong lúc này, Âu Dương Huệ cúp máy, quay sang phía Âu Dương Tú cười tà ác: "Em gái thân yêu, tiếp theo phải trông cậy vào tài năng của em."
Khuôn mặt thanh tú của Âu Dương Tú lộ ra vẻ quỷ quyệt: "Yên tâm đi, lát nữa chị với Thẩm tổng cứ nói chuyện, phải để cho anh ta biết những chuyện xấu trước kia của Nguyễn Băng."
"Đương nhiên, Nguyễn Băng kia sẽ để cho em xử lý." Âu Dương Huệ cười đắc ý...
Nguyễn Băng vừa tìm trên Baidu mấy mẫu đơn xin ly hôn, thì nghe bên ngoài có giọng nói trong trẻo: "Xin chào, xin hỏi có phải Thẩm phu nhân ở đây không? Tôi là phóng viên của nhật báo Hương Giang, tôi đến thăm cô ấy một chút."
Nguyễn Băng lập tức phản ứng nhận ra, hẳn đây là giọng của cô phóng viên tên Âu Dương Tú kia, chỉ sợ rằng tìm cô là giả, tìm Thẩm Mặc mới là thật.
Cô lắc đầu, tiếp tục xem các mẫu.
"Thật xin lỗi, Thẩm tổng của chúng tôi đã ra ngoài, phu nhân cũng đang ngủ, thật ngại quá." Trợ lý Lâm trả lời thật khéo léo.
Âu Dương Tú tiếc rẻ nói: "Thật đáng tiếc, vậy nhờ anh chuyển hoa này cho Thẩm phu nhân, thật ra, tôi muốn đến tìm cô ấy để ôn chuyện cũ, nếu tôi không nhầm thì cô ấy tốt nghiệp lớp 1 tiếng Trung khóa 13 của đại học Vũ Hán phải không? Tôi cũng thế, tôi học lớp 2. Hơn nữa trước kia cô ấy từng giúp tôi, không biết Thẩm phu nhân có nhớ tôi không, tôi thấy rất quen mặt, cho nên đặc biệt đến đây hỏi thăm một chút để xác nhận."
Âu Dương Tú? Bạn học? Nguyễn Băng cau mày, không có ấn tượng gì hết.