Ông Xã, Lần Này Là Thật!

Chương 16: You are fired!




"Thẩm Mặc, anh xem, cô ấy bắt nạt em, anh phải giúp em, huhu..." Âu Dương Huệ vừa thấy Thẩm Mặc, giống như nhìn thấy người có thể cậy nhờ, nũng nịu tiến lại gần anh.

Nhưng cô ta lại nhào hụt, Thẩm Mặc chán ghét đi qua.

Anh quét mắt về phía Âu Dương Huệ, mở miệng châm học: "Giây chuyền này không phải do tôi mua."

Nói xong, anh nhìn về phía Nguyễn Băng, Nguyễn Băng không biết tại sao anh lại giải thích với cô, hay là chỉ đơn giản là nói chuyên?

"Cho nên tôi không phải là kẻ ngu lắm tiền." Thẩm Mặc cười lạnh lùng.

Sắc mặt Âu Dương Huệ rất khó coi.

"You are fired!" Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn Âu Dương Huệ.

Những lời này cũng giường như chỉ có Thẩm Mặc và Âu Dương Huệ nghe hiểu được. Thẩm Mặc "thuê" Âu Dương Huệ, anh cho cô ta nhiều thứ, cô ta làm bạn gái anh, nhưng, có bí mật mà Âu Dương Huệ chưa từng nói cho người khác, đó chính là Thẩm Mực "không được".

Thật ra thì cô ta không chỉ một lầ từng quyến rũ Thẩm Mặc, dù sao thì anh cũng rất nhiều tiền lại vô cùng đẹp trai, nếu không vì tiền, thì cũng chẳng mất mát gì.

Nhưng Thẩm Mặc chẳng lần nào thèm nhìn tới, thậm chí còn đẩy cô ra một cách ghét bỏ, cũng cảnh cáo cô.

Bây giờ, Thẩm Mặc quyết định bỏ đi cái quan hệ tiền bạc này, anh không muốn cô ta diễn cảnh là người đàn bà của mình nữa.

Nghĩ đến đường tài lộ của mình bị đứt, hơn nữa Thẩm Mặc rõ ràng nhìn ra, lúc cô ta ở cùng anh, còn đi quyến rũ những người khác nữa, thậm chí để họ mua dây chuyền kim cương cho cô ta.

Thẩm Mặc rất thâm sâu, chỉ sợ anh lại còn thù dai, sau này sẽ trả thù cô ta.

Âu Dương Huệ sợ, cho nên cô ta không thể tính như vậy, phải để cho người khác hoài nghi quan hệ giữa cô ta và Thẩm Mặc, như vậy Thẩm Mặc cũng không dám công khai ra tay với cô, dẫu sao thì ra tay với cô coi như là ngầm thừa nhận.

Cô ta suy nghĩ rõ ràng, cũng không dám đi về phía Thẩm Mặc nữa.

Cho nên, cô ta chĩa mũi dùi về phía Nguyễn Băng.

"Nguyễn Băng, cô, sao cô lại có thể nói như vậy với tôi, tôi chỉ là có chút tiền, ăn mặc cũng được, cô lại nói bậy bạ quan hệ gữa tôi với anh Thẩm, tôi với anh Thẩm rõ ràng là trong sạch, chúng tôi chỉ là bạn bình thường. Cô nói vậy là làm nhục tôi, tôi không muốn sống nữa, huhuu.." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Huệ tỏ ra uất ức, trong chớp mắt, nước mắt đã rơi, tiếng khóc cũng lớn, lập tức là kinh động đến những người bạn học bên ngoài.

Mấy lời này không đơn giản chỉ là nói chuyện đơn thuần, trong mắt Thẩm Mặc thoáng qua vẻ tàn nhẫn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ôi, có chuyện gì xảy ra vậy, đi qua đó xem một chút."

"Nguyễn Băng với Âu Dương Huệ cãi nhau."

"Tớ nói mà, vừa nãy tới cảm thấy hai người có gì đó khang khác."

"Ồ, đây không phải là đàn anh Thẩm Mặc sao? Chẳng lẽ anh ấy với Âu Dương Huệ thực sự...."

"Đàn Anh Thẩm chẳng phải đã kết hôn rồi ư? Tớ đã xem phỏng vấn, ở nhật báo Hương Giang đấy."

Tiếng khóc của Âu Dương Huệ kéo rất đông bạn học lại đây, bọn họ vây quanh Nguyễn Băng, Âu Dương Huệ và Thẩm Mặc.

Lòng Nguyễn Băng trầm xuống, Thẩm Mặc đã vậy rồi, Âu Dương Huệ như vậy là muốn mình bị Thẩm Mặc giận cá chém thớt đây mà.

Nguyễn Băng liếc nhìn Âu Dương Huệ, chọc giận anh thì sao, bây giờ cô đã là kẻ chân trần chẳng sợ mang giày, dù sao thì kẻ ngu đẹp trai lắm tiền cũng đã nói rồi.

Nguyễn Băng nghĩ vậy, ngược lại cũng rất uất ức nhìn Thẩm Mặc: "Em không làm vậy, đàn anh. Em không phải nói hai người."

Nháy mắt cô gọi hai từ đàn anh kia, cô thấy mắt Thẩm Mặc tối lại, sự thật bị câu đàn anh kia của cô kéo đi, đáng đời!

Thật không ngờ Thẩm Mặc là người đàn anh mà họ mời, đại học Vũ Hán có mấy nhân vật quan trọng, vừa vào học đã được trường chọn làm học sinh tiêu biểu đại diện cho học sinh mới phát biểu. Sau đó hai năm liền làm hội trưởng hội học sinh, năm thứ ba được đại học Cambridge nhận vào học, trực tiếp đến đó học thạc sĩ.

Đây chính là nhân tài chân chính.