Ông Xã, Lần Này Là Thật!

Chương 15: Người ngu lắm tiền




"Ồ, nhìn chung là tôi không muốn mặc đồ xa xỉ làm nổi bật thân phận của mình thôi." Nguyễn Băng thản nhiên nói.

"Tôi cũng không cần, chẳng qua là..." Âu Dương Huệ sửng sốt, không ngờ Nguyễn Băng lại khó chơi như vậy.

Ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng của cô ta thốt lên: "Đều do Thẩm Mặc, anh ấy nhất quyết muốn mua cho tôi những thứ này, tôi đã nói không cần, đúng là phiền chết đi được."

A, đây là đang muốn thể hiện với cô, cô ấy như ngày hôm nay là do chồng cô góp một phần ư?

Nguyễn Băng thấy không thoải mái.

Cô hít một hơi thật sâu: "Tôi sẽ nói lại với anh ấy."

"Cô, cô nói gì?" ÂU Dương Huệ cảm thấy não mình chưa kịp tiếp nhận thông tin, cô có phải điên rồi không? Cô ta chỉ cố ý khoe khoang, cô không cho là cô ta chê quá nhiều đồ xa xỉ chứ?

Mặt Âu Dương Huệ lộ ra nụ cười khinh bỉ.

Thì ra vợ của anh ấy lại ngu như vậy, ngay cả lời mình nói cũng không hiểu được, khó trách từ trước tới giờ Thẩm Mặc không nhắc tới cô.

Nhưng cô ta chưa kịp châm chọc câu nào, Nguyễn Băng đã nói tiếp: "Tôi sẽ đưa ý kiến với chồng tôi, cô quá cao giá, mặc dù cũng có thể phục vụ anh ấy rất tốt, nhưng cuối cùng thì sao có thể sánh bằng những cô gái trẻ chứ?"

Cái gì, cô nói cô ta già ư.

Già thì biết thức thời, ai giống như mấy cô trẻ người chỉ biết nũng nịu. Cô hiểu sao được.

Âu Dương Huệ vỗ ngực, một trận bực mình, cô già? Già đấy!

Âu Dương Huệ châm chọc nói: "Phụ nữ trẻ ư? À, Thẩm phu nhận thật rộng lượng, nhưng cô cũng chỉ có thể rộng lượng thôi, ai bảo cô không có bản lĩnh để giữ người đàn ông của mình/"

Bây giờ không biết đạo đức xã hội thế nào, dụ dỗ chồng người khác lại là có bản lĩnh!

Nguyễn Băng lạnh nhạt: "Không, tôi không rộng lượng, chẳng qua là thế nào đàn ông cũng sẽ mua vui bên ngoài, không phải vậy sao? Tìm cô sơ với làm bậy với những người bên ngoài thì tốt hơn, những người đàn bà ngoài kia, cũng không biết đã qua tay bao người, cũng không có kiểm tra sức khỏe gì hết. Cô so với họ... thì sạch sẽ hơn! Mặc dù tốn kém hơn, cũng có chút già, nhưng cũng còn thích hợp, bạn gái của chồng tôi cũng không quá ba tháng, các người sẽ ở chung được bao lâu?"

"Nhìn cô còn chút sạch sẽ, tôi khuyên cô nên sớm tìm nhà đi."

Âu Dương Huệ chẳng qua cũng chị để..., có gì mà đắc ý!

Gương mặt vốn xinh đẹp của ÂU Dương Huệ lập tức nhắn nhó, đôi mắt trừng lớn như muốn rơi ra ngoài, được lắm Nguyễn Băng, lại đem cô so với những cô gái làm.... kia.

"Nguyễn Băng, cô dám nói với tôi như vậy!" Âu Dương Huệ nhanh chóng biến thành người phụ nữ đanh đá, các loại xa xỉ phẩm trên người cũng không thể che giấu được bản chất lỗ mãng của cô ta.

Tại sao không dám?

Nguyễn Băng nghiêm túc nhìn ÂU Dương Huệ, nói: "Cô mới là người không dám nói với tôi như vậy. Nếu ở thời xưa, tôi là lớn cô là vợ nhỏ, không! Ngay cả vợ bé cô cũng không phải, cô phải quỳ xuống liếm giày cho tôi đấy."

"Quỳ xuống? Còn, còn liếm giày? Hứ, đây là chuyện buồn cười nhất của năm đấy. Chồng cô là người có thân phận như vậy, nếu tôi đem chuyện của cô hôm nay nói cho anh ấy, anh ấy sẽ làm gì? Cô đem chồng cô ví như heo vậy, anh ấy nhất định sẽ chỉnh đốn cô!"

Chỉnh đốn? Không phải là ly dị sao?

Nguyễn Băng buồn cười nói: "Tôi là vợ cả, cô là đồ chơi, cô cảm thấy vì danh dự, anh ta sẽ giúp ai? Lại nói, tôi cũng đâu bảo anh ta là heo, Đây là Âu Dương Huệ cô nói đấy chứ? Thì ra sự khôn khéo ngày thường của cô đều là làm bộ, cô nói tục thuận miệng mà. Tặng cô một câu, thừa dịp còn có thể ở cùng chồng tôi, thì hãy quý trọng, dù sao kẻ ngu lắm tiền đó cũng là một tên ưa nhìn, cô cũng không thiệt."

"Thật vậy ư?" Một giọng nói lành lạnh, rõ ràng chen vào không hề báo trước.

Chết tiệt, Nguyễn Băng quay đầu lại, quả nhiên là gương mặt tái xanh của Thẩm Mặc đang đứng trước cửa.