Ông Xã, Lần Này Là Thật!

Chương 11: Thẩm tổng, anh đừng hiểu lầm




Cha mẹ Nguyễn Băng mất sớm, chính ông bà nội nuôi lớn cô, cô và Triệu Cẩn Niên biết nhau từ khi còn rất nhỏ, Triệu Cẩn Niên luôn quan tâm, chăm sóc cô, thậm chí còn vì cô mà mua hết tất cả hoa hồng trong tay Âu Dương Tú.

Có thể thấy năm đó, Triệu Cẩn Niên đối với Nguyễn Băng không phải tốt bình thường, vậy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Nguyễn Băng và anh ta phải mỗi người một nơi?

Người đàn bà tên Nguyễn Băng này có quá nhiều hành động và suy nghĩ làm anh không thể hiểu nổi.

Vừa rồi, anh vừa nhắc đến cái tên Triệu Cẩn Niên, cảm xúc lộ ra trên mặt cô không phải là giả.

"Đó là một người bạn rất thân của tôi." Nguyễn Băng không muốn nói nhiều về chuyện này.

"Không, tôi thấy cô có thể nói thêm chứ, ví dụ như quan hệ của hắn ta và cô trước kia." Thẩm mặc kéo tay Nguyễn Băng lại, không cho phép cô trốn tránh.

Nguyễn Băng tức giận cười nói: "Anh Thẩm, tôi nói chuyện Triệu Cẩn Niên trước kia, vậy anh có muốn cùng tôi nói chuyện về người phụ nữ lần trước chúng ta nhìn thấy không? Người vừa điện thoại cho anh, Huệ gì đó đúng không? Anh vì người ta mà mua đến dây chuyền kim cương cả trăm vạn một lần, thân là vợ anh mà tôi cũng chưa từng thấy anh tặng tôi cái gì đấy. Tôi cho rằng anh đã ngầm thừa nhận, chúng ta chẳng qua chỉ là cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, sẽ không can thiệp vào quá khứ hay tương lai của nhau. Hoặc là anh có thể giải thích một chút, xem Tiểu Tiểu lại là chuyện gì nữa?"

"Cô!" Gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc bỗng trở nên khó coi, trong ánh mắt có mấy phần căm tức.

Đúng vậy, Tiểu Tiểu chính là cái gai trong lòng anh, mỗi lần nhắc tới cái tên này, anh ấy cứ như ăn mấy tấn thuốc nổ vậy.

Nguyễn Băng tất nhiên là cố ý, cô đã không truy cứu những chuyện đào hoa của anh ấy, thì anh ấy có tư cách gì vì Triệu Cẩn Niên mà chất vấn cô.

Muốn cô nói chuyện gì, nói năm đó bị mù mắt, không chọn Triệu Cẩn Niên mà lại chọn anh ấy ư?

Nghĩ vậy, Nguyễn Băng cảm thấy ngực mình có cảm giác bực bội, khó chịu.

Nếu trên đời này có thuốc hối hận, cô rất muốn dùng một lần.

Thẩm Mặc u ám, nhìn chằm chằm Nguyễn Băng, được lắm, đem Triệu Cẩn Niên giấu kỹ như vậy phải không? Anh sẽ cho người tra ra chân tướng mọi chuyện.

"Thẩm tổng, rất xin lỗi!" Bỗng nhiên cửa bị người ta bất ngờ đẩy ra, Âu Dương Tú, mặt đầy cảm giác có lỗi đứng ở cửa.

Cô ta xuất hiện, không khí giương cung bạt kiếm trong phòng cũng dịu xuống mấy phần.

Thẩm Mặc trở mặt nhanh như lật sách vậy, chuyển mắt qua đó một cách rất tao nhã: "Có chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi, chị tôi vừa mới lỡ lời, sợ ảnh hưởng tới tình cảm của Thẩm tổng và Thẩm phu nhân, cho nên..." Âu Dương Tú lo lắng nhìn Nguyễn Băng: "Thẩm phu nhân, cô vẫn tốt chứ?"

Nguyễn Băng nhìn cô ta cười nhạt: "Rất tốt."

Âu Dương Tú nói: "Vậy thì tốt rồi, Thẩm tổng, Thẩm phu nhân với anh Triệu kia không có quan hệ gì, đều là những chuyện của trước kia rồi. Thẩm phu nhân đã ra tay giúp đỡ, mua hết hoa hồng cho tôi lúc tôi gặp khó khăn nhất, cô ấy là ân nhân của tôi, nếu lại còn hại vợ chồng hai người bất hòa, vậy tôi đúng là có tội lỗi lớn."

Trong mắt Nguyễn Băng là sự tức giận, cái cô Âu Dương Tú này, đúng là một cao thủ bỏ đá xuống giếng.

Cô nhắc nhở cô ta một câu: "Tôi với các cô hình như không quen nhau, chị cô là ai?"

Không quen biết với tôi, vậy mà các cô lại giống như còn biết nhiều hơn cả tôi vậy.

Âu Dương Tú vẫn không có một chút lúng túng nào, nhiệt tình nói: "Chị tôi là.... bạn tốt của Thẩm tổng. Mặc dù Thẩm phu nhân không quen chúng tôi, nhưng ở đại học Vũ Hán không ai không biết cô, bởi vì Triệu Cẩn Niên quá nổi tiếng, mà cô lại luôn đi cùng anh ấy."

Nguyễn Băng từ từ nắm chặt tay lại, cô rất muốn đánh người, làm sao để ý thấy Thẩm Mặc ở bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm.

Âu Dương Tú lập tức giống như bừng tỉnh nói: "Thật xin lỗi, hình như tôi càng giúp càng rối, Thẩm tổng, anh đừng có hiểu lầm."

"Hiểu lầm cái gì?" Thẩm Mặc ngước mắt nhìn Âu Dương Tú.

"Chuyện này, dĩ nhiên là quan hệ của Thẩm phu nhân với anh Triệu rồi." Vẻ mặt lo lắng của Âu Dương Tú không nhìn ra chút giả dối nào.

Thẩm Mặc thêm hứng thú quan sát Âu Dương Tú, nhướng mi hỏi: "Tôi hiểu lầm ư?"