Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 61: Tăng ca




Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Đặng Quốc Hoa là một nhà sản xuất quần áo cỡ trung, quy mô của bọn họ không quá nhỏ, cho nên có khá nhiều thương hiệu.

Nhưng không phải đặc biệt tốt, người bình thường có thể mua nổi, cũng không phải loại hàng vỉa hè.

Chuyện Trịnh thị tìm ông ta hợp tác đã được cân nhắc, nếu muốn may đồng phục công ty, tới tìm tôi giúp làm quần áo, cho giá cao cũng được. Nhưng Trịnh thị muốn ông ta làm quần áo mới cho trang web, thả vào vô số các cửa hàng trực tuyến.

Chuyện này thì đành phải thất bại.

Quả thật gần đây ông ta đang mở rộng quy mô, cùng lúc ông ta có hai nhãn hiệu bị ế ẩm, nhưng ông ta không thể nào hợp tác với một cửa hàng quần áo quá nhỏ được.

Nên biết, những cửa hàng bán quần áo mới này, lượng tiêu thụ rất bình thường, nếu trực tiếp phân phối quần áo thành phẩm thì tạm được, nhưng nếu mình đưa họ bản vẽ, thì sẽ phải đến chừng trăm bộ, ai làm cho ông ta?

Bọn họ thiên về sản xuất hàng loạt, chẳng qua ông ta dám nói, đồ của bọn họ rất chất lượng, không thể chê. Nếu có chút vấn đề, đều được làm lại, cho nên Xương Minh vừa ra tin tức muốn tự tạo thương hiệu, ông ta biết, cơ hội đã tới.

"Ông chủ, người bên Trịnh thị lại đến."

"Họ Văn kia lại tới ! Không gặp." Miệng lưỡi tên Văn Hạo kia quá lưu loát, ông ta bị người đó dây dưa thành ra sợ!

"Không phải ạ, ông chủ của bọn họ đích thân đến."

Đặng Quốc Hoa sửng sốt, ông chủ của bọn họ? Trịnh Thâm? Tên bán đất thành bắc theo mét vuông đó sao?

Trong thương trường Trịnh Thâm nổi danh nhất không chỉ về việc anh liên tục chiến đấu với các công ty mạng trên chiến trường, mà còn là mua được thành bắc, cuối cùng bán theo mét vuông.

"Mời vào đi..."

"Vâng."

Thư ký đáp lời, một lát sau một người đàn ông đẩy cửa, tự nhiên đi vào, rồi trở tay đóng cửa.

"Ông chủ Đặng, chào ông nhé."

Đặng Quốc Hoa theo bản năng đứng lên, chà tay: "Chào anh chào anh."

Nói xong thì hơi dừng lại, mình câu nệ như vậy, căng thẳng làm gì hả?!

Lại vội vàng ngồi xuống, nhưng ánh mắt sâu thẳm của Trịnh Thâm nhìn vào, khiến cho sống lưng Đặng Quốc Hoa tê dại.

"Chúng ta đến phòng nghỉ trò chuyện?" Vừa nói ra những lời này đã hối hận, tại sao phải nể mặt anh ta vậy hả?!

Trịnh Thâm gật đầu, đứng lên, lần nữa Đặng Quốc Hoa theo bản năng mở cửa, dẫn đường.

Chờ đến khi hai người mặt đối mặt ngồi trên ghế sa lon, Đặng Quốc Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, nhéo bắp đùi mình một chút, nhắc nhở bản thân, ông ta là ông chủ đấy! Người này đến để cầu xin ông ta đấy!

"Ông chủ Trịnh đến có chuyện gì không?" Hỏi xong, trong lòng mới bình tĩnh, lý trí trở về.

"Về chuyện hợp tác."

Trịnh Thâm đột nhiên cười, nói tiếp: "Ông chủ Đặng, tôi biết ông đang băn khoăn điều gì, bây giờ hợp đồng cung ứng cho các thương hiệu vẫn còn hai năm, ông có thể tiếp tục cung ứng cho bọn họ, sau này có muốn tiếp tục nữa không, vậy thì tùy ông."

"Tôi cũng biết ông đang có suy nghĩ gì, Xương Minh? Ông xác định các ông có thể hợp tác? Ông xác định thương hiệu quần áo tự chế của Xương Minh có thể nổi tiếng sao?"

Đặng Quốc Hoa không nhịn được, tay đặt trên đùi lại chà xát: "Nhưng anh bảo tôi làm quần áo cho công ty của anh, đây không phải tương đương với tư đặt (đặt theo dạng tư nhân) sao? Giá rẻ thì tôi làm không được, giá quá đắt thì người ta bán không nổi."

"Việc này bên Trịnh thị có sắp xếp, ông xem cái này một chút."

Trịnh Thâm đưa cho ông ta một tờ giấy, lúc này Đặng Quốc Hoa mới chú ý tới anh không đến tay không, mà còn mang theo một tờ giấy?

Lấy qua, đọc xuống, sửng sốt.

Phía trên chỗ mức giá được tùy chỉnh theo số lượng, nhưng ở trên cùng là ‘Năm bộ trở lên, ít hơn mười bộ’ chỗ giá là một dấu chấm hỏi, số lượng phía sau tăng lên theo thứ tự, giá cả giảm theo phần trăm nhiều hay ít.

"Giá ở trên do chính các ông điền, tôi biết bên ông làm năm bộ rất không có lời, cho nên ông có thể tự điền vào cái giá mà ông nghĩ mình nên kiếm được. Phía sau sẽ được hạ xuống theo mức giá này."

"Ông chủ Đặng, ông cứ xem thử lượt đăng ký của các doanh nghiệp và lưu lượng truy cập của trang web chúng tôi hiện nay, nếu ông đồng ý, phía sau nữa chính là nhóm đơn đặt hàng thử nghiệm đầu tiên."

Đặng Quốc Hoa vội vàng lật qua, sửng sốt.

"Khi nào thì lưu lượng của trang web các anh tốt như vậy? Sao có nhiều doanh nghiệp đăng ký thế?!"

Trịnh Thâm cười: "Trước tiên ông nên nghiên cứu giá cả, mấy ngày nữa tôi sẽ cho ông xem đồ tốt."

Nói xong đứng lên, rõ ràng phải đi.

Đặng Quốc Hoa nóng nảy, người này mới vừa hăng hái treo ngược ông ta lên đã muốn bỏ chạy?

Không phải anh vội vàng cần xưởng của tôi sao? Sao cứ tỏ thái độ không để ý như thế! Muốn tôi đồng ý hay không đây? Tại sao chân anh lại phấn khích như vậy chứ hả?!

Đặng Quốc Hoa vò đầu bứt tai.

"Ông chủ Trịnh, nếu tôi không đồng ý? Hoặc điền giá cả quá cao thì sao?"

Trịnh Thâm cười một tiếng, bình chân như vại: "Vậy xem như xong."

Đặng Quốc Hoa: "!!!"

"Nhưng ông nên biết, cơ hội chỉ có một lần."

Đặng Quốc Hoa: "..." Xong rồi! Tại sao tôi đột nhiên cảm thấy không thể đánh mất cơ hội này thế!

"Trịnh Thâm, hỏi anh một vấn đề cuối cùng." Ông ta gọi anh.

"Hả?"

"Lúc ban đầu tại sao anh lại mua thành bắc? Sau này lúc tăng tỉ giá thì tại sao lại bán nó đi?"

Trịnh Thâm quay đầu lại, môi nở nụ cười: "Bởi vì tôi muốn kiếm tiền, hơn nữa thành bắc là do tôi vay tiền mua, chỉ thanh toán đúng một triệu."

Dừng một lát: "Một triệu đó tất cả đều là mượn."

Nói xong bước nhanh đi.

Đặng Quốc Hoa nhoáng một cái, vịn ghế sa lon, mẹ nó tên chết tiệt này là tay không vật sói trắng à!

Không phải là vận may nghịch thiên thì chính là ánh mắt nghịch thiên!

...

Thoáng chốc đã tháng một, Miêu Miêu bận rộn với các cuộc thi, hơn phân nửa thời gian đều ăn cơm ở phòng ăn, ban ngày Trịnh Thâm sẽ không ra ngoài.

Vì muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng cô, Trịnh Thâm càng thêm tập trung làm việc.

Vốn năm sau mới chuẩn bị khởi động hạng mục, giờ đã thực hiện trước thời hạn.

"Chị Na! Gần đây chị làm gì vậy? Không thấy đi dạo phố với bọn này!" Hai ba khuê mật tụ tập cùng nhau, đã có người phun tào [1] Lý Na này.

[1] phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm

Lý Na, cũng chính là vợ của Đặng Quốc Hoa, lộ ra một nụ cười thần bí.

"Mua sắm trên mạng."

"Hả?"

"Cho mấy người xem thứ này." Nói xong cầm ra một bộ mắt kiếng giống loại 3D.

"Đây là gì?"

"Cô đeo lên đi! Chị chỉnh cho xem." Nói xong mở máy tính lên, trang web Tinh Không hiện lên.

Khuê mật nọ nhìn vào bề mặt tiếp xúc.

"Ôi!" Phát ra tiếng kinh ngạc.

"Cô phóng đại thu nhỏ lại một chút thử."

"Ai da, cái này rõ thật đấy! Quá thần kỳ!"

"Thế nào? Thế nào?" Mấy người khác tò mò tụ lại một chỗ.

Thì ra là dùng mắt kiếng để xem trang web, nói chung có thể thấy rõ hoa văn trên quần áo, mỗi một chi tiết nhỏ, dường như xuyên qua màn ảnh thấy được chất lượng của nó.

Lý Na lại nhấn hai từ thử đồ bên cạnh, bỗng hiện ra một hình người giống Lý Na như đúc, vóc người thu nhỏ lại theo tỷ lệ, phóng lớn trong đôi mắt, cứ như người thật ở trước mặt.

Hiệu quả vừa xem là hiểu ngay.

"Em cũng muốn một cái! Cái này quá thần kỳ!"

Lý Na lắc đầu: "Đây là phần mềm thí nghiệm, còn chưa xuất ra thị trường, do chồng chị hợp tác với công ty đó, nghe nói vốn đầu tư trước mắt khá lớn, nếu muốn đi vào thị trường bình thường, còn cần phải nghiên cứu thêm một chút."

Nhóm người thất vọng, rồi lại nghe Lý Na nói: "Nhưng mà trang web gì đó của họ rất đỉnh, bất kể quần áo hay những thứ khác. Trừ shop online cố định dành cho thương nhân và phía chính phủ ra, những shop online khác đều do tư nhân mở, tự vẽ đồ, bản vẽ đưa đến xưởng chồng chị để làm."

"Còn tự mình vẽ quần áo ra để đặt làm thì đắt hơn một chút, chị cho mọi người xem, quần áo chị tự mình vẽ, rất hài lòng, chuẩn bị treo lên, biết đâu sẽ có người thưởng thức?"

"Chơi vui thật! Có thể cho em một bản thí nghiệm giống vậy không? Em cũng muốn thử, đợi bọn họ nhập vào thị trường, chưa biết khi nào nữa!" Mấy khuê mật thất chủy bát thiệt [2] nói.

[2] thất chủy bát thiệt: ồn ào huyên náo, nhiều người cùng nói.

Lý Na hơi khó xử: "Đây là do bộ phận kỹ thuật của người ta tới cài đặt cho chị..."

"Đều ở thành phố Bắc Kinh cả, cài cho chúng em được không, bao nhiêu tiền cũng được!"

Mày nhíu lại, khó xử thật lâu: "Đợi người ta ra mắt thị trường nha, sớm hay muộn thôi à."

Nhóm người thất vọng, chơi đã rồi lúc này mới nói về đề tài này, hăng hái bừng bừng trở về.

Nhóm người đi, Lý Na gọi điện thoại cho Đặng Quốc Hoa.

"Lão Đặng, những người khác em không biết, em hẹn vài người bạn, đều cảm thấy rất hứng thú, trò chơi này quá ly kỳ, chơi rất được, em thấy thật sự có thể hot đấy, sớm định ngày hợp tác với Trịnh thị đi."

...

Ly kỳ? Thú vị?

Trên thực tế từ phần mềm, mắt kiếng của đám Vương Chí, Trịnh Thâm đã biết, mùa xuân của trang web này sắp tới rồi.

Đây chỉ là nước cờ của bọn họ, dùng ly kỳ hấp dẫn số lượng lớn người tiêu thụ, anh chỉ cần lưu lượng.

Có lưu lượng, các shop online khác sẽ từ các trang web mua đồ chạy tới, sẽ phát triển trở thành lưu lượng lớn hơn.

Các công ty internet, đều khởi đầu từ lưu lượng.

Trước tiên làm trang web mua đồ, làm xong, lưu lượng tới, có nghĩa là một công ty internet đã bước đầu quật khởi.

Họ cũng có yêu cầu về đăng ký người bán, sẽ nhiệt liệt hoan nghênh những cửa hàng tự thiết kế ra rồi sản xuất hàng loạt sau đó bán cho những cửa hàng khác, còn những người mới toanh thì sẽ phải thêm chút yêu cầu.

Trịnh Thâm bàn chuyện làm ăn với các trang web, số lượng, giá cả với các xưởng đều không cao, vốn do tự mình liên lạc với những xưởng nhỏ, tự nguyện trở thành Trịnh thị sẵn sàng hợp tác.

Trịnh thị làm như vậy hoàn toàn chỉ có một, chất lượng là chủ chốt, về phần thượng hạn, đối với những nhãn hiệu lớn bọn họ không muốn cầu xin.

Văn Hạo lại tìm thêm ba nhà xưởng để hợp tác, qua một thời gian ngắn phần mềm chính thức login, lưu lượng càng đáng sợ.

Vì thế, công ty quá thiếu người rồi!

Bọn họ lại đổi sang phòng làm việc lớn hơn, điều kiện thuê nhân viên cũng phóng khoáng hơn một chút, ê kíp đầu não đã thành lập, còn dư lại thì chỉ là ‘kiểm nghiệm trên thực tế ‘thôi.

Trong khi Trịnh Thâm bận rộn như một con cún thì Nhan Trung Vi đang giận dữ.

"Lại chạy hơn năm mươi nhà?!"

"Vâng..." Trợ lý thấp thỏm lo sợ.

"Trịnh Thâm!"

Hít một hơi thật sâu, nói: "Cái xưởng đã quyết trước kia nói thế nào? Hợp tác hay không?"

Sắc mặt trợ lý tái nhợt, muốn nói lại thôi.

"Thế nào? Đối phương xem thường Xương Minh chúng ta?!"

"Bọn họ... Đã ký hợp đồng với Trịnh thị rồi!"

‘Xoảng!’

Nhan Trung Vi ném cái ly xuống đất, sắc mặt tái xanh, lại là Trịnh Thâm! Lúc ban đầu xem trọng xưởng của Đặng Quốc Hoa thì bị anh ký trước, mới chú ý lại bị ký trước hết!

"Cậu ta muốn đối đầu với tôi! Thông báo cho quản lý Vương, trong vòng một tuần nhất định phải tìm được xưởng! Nếu không thì cút xéo!"

"Vâng..."

Thật ra thì không thể trách những thương hiệu nhỏ kia muốn chạy, Xương Minh muốn tự mình làm nhãn hiệu, sau này nếu làm ra một món áo sơ mi, xuất ra thị trường thì không phải đều thành sản phẩm của Xương Minh hết sao?

Thương hiệu của bọn họ nhỏ như vậy, nào còn đường sống nữa.

Trịnh thị thì rất nghiêm khắc, chất lượng tốt, vừa không có những thứ ngổn ngang rác rưởi, cũng không có hàng giả hoành hành, đợi một thời gian, tất nhiên sẽ hot.

...

"Vậy chỗ này."

"Quản lý Vương... Chỗ này có người khiếu nại thường làm ra quần áo có vấn đề!" Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nhưng không phải đa phần đều không có vấn đề gì sao."

"Tôi lo là..."

Quản lý Vương cũng không nhịn được nữa, rống to: "Tôi còn cách nào khác à?! Hôm nay không báo cho lão thì lão đuổi việc tôi! Trước mắt chỉ có chỗ này chấp nhận! Ra giá thấp, mà còn muốn số lượng lớn, ai chịu hả?!"

Trợ lý thở dài, nghe quản lý Vương nói tiếp: "Mặc kệ, báo lên đi."

"Được."

...

Những động tác của Xương Minh Trịnh Thâm không rảnh để ý, Lâm Phóng tiếp quản bộ nhân viên, chia sẻ được một phần việc, chuyện còn dư lại, cũng đủ để anh phải thường xuyên tăng ca.

Miêu Miêu thi xong môn cuối cùng thì tương đương với được nghỉ đông, Trịnh Thâm vẫn còn ở công ty.

Suy nghĩ một chút, bắt xe đến công ty tìm anh.

Nghe Lâm Phóng nói, anh bận rộn thường không ăn cơm, Miêu Miêu hơi bận tâm về điều này.

Công ty mới cô chỉ biết địa chỉ, chưa từng đi, Trịnh Thâm bận rộn như vậy, cô cũng không tiện báo anh tới đón, nên tự mình đi.

...

"Aiz, tôi nói cô giúp tôi đi mua ly cà phê có nhiều đường, nhanh lên một chút."

Một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, trang điểm rực rỡ, trợn mắt hốc mồm với hai người ở sảnh rồi bỏ đi.

"Đây là ai vậy? Chúng ta là tiếp tân, lúc nào thì biến thành chân chạy việc hả?!"

Một người bực bội, một người khác an ủi cô: "Aiz, để tớ đi cho, mặc dù người phụ nữ này mới vừa vào, nhưng rất phách lối, không biết có quan hệ gì với ông chủ không, nhìn cô ta như vậy, không chừng chính là bạn gái thần bí trong lời đồn của ông chủ đấy."

"Cắt ~ không thể nào, nếu ông chủ có bạn gái như vậy, tớ rất hoài nghi về tương lai tiền đồ của công ty chúng ta đấy!"

"Thôi, bỏ đi, tớ đi đây..."

Lúc này một cô gái nhỏ đeo cặp đi tới, rất ngạc nhiên quan sát bên trong.

"Xin chào ạ."

Cô cười, lúm đồng tiền nhỏ treo trên mặt, vừa trong sáng vừa đáng yêu.

"Xin... xin chào." Tiếp tân lắp bắp.