Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
[1] Nguyên văn: đoạn sổ (段数), thuật ngữ trò chơi, một trong những tiêu chí được sử dụng để đo lường kỹ năng của nhân vật trò chơi.
Miêu Miêu thấy anh đang nghiêm túc làm việc, vội vàng nói: "Vâng, anh cứ làm việc đi, không cần phải để ý đến em đâu."
Lâm Phóng thấy thế, cười thầm đi ra ngoài, còn hai người yên lặng đợi bên trong.
Miêu Miêu không có việc gì làm, nên quan sát Trịnh Thâm.
Đàn ông khi nghiêm túc quả thật rất tuấn tú, giá trị nhan sắc của Trịnh Thâm vốn không thấp, hiện giờ lại ngồi thẳng người, ánh mắt ‘tập trung’ nhìn máy vi tính, trên tay gõ gõ, khí thế kinh người, khí thế của người bề trên phả vào mặt.
Miêu Miêu nhất thời ngẩn ra, từ cái gương nhỏ Trịnh Thâm len lén nhìn, suýt nữa nhịn không được nhếch môi cười thành tiếng.
Chú ý tới động tác tay Trịnh Thâm càng ngày càng chậm, Miêu Miêu nhẹ nhàng đứng lên, cô vẫn nên ra ngoài chờ thôi, ngồi đây lỡ như quấy rầy công việc của anh thì sao?
Cả người Trịnh Thâm cứng đờ, theo bản năng muốn nói em làm gì thế? Em muốn đi đâu vậy?
Không đúng, nếu bây giờ mình nói chẳng phải có vẻ mình cũng rất không nghiêm túc sao?
Nhưng nếu mình không nói thì chẳng phải cô ấy sẽ đi mất à? Lúc anh đang vô cùng rối rắm, Miêu Miêu đã bước nhanh ra ngoài.
Trịnh Thâm: "..."
Người ở bên trong đã cưỡi hổ khó xuống, Miêu Miêu ra ngoài cũng liếc nhìn những người khác trong công ty.
Công ty mới vừa khởi bộ, không gian nhỏ, phòng làm việc nhỏ, ít người, trừ hai phòng ra là một sảnh lớn, bày không ít bàn làm việc.
Phát hiện ở bên trong chỉ có sáu người, còn có một số chỗ trống.
Sáu người kia ai ai cũng đều nghiêm túc, hơn nữa người đàn ông trong góc kia, đeo cặp mắt kính dầy cộm nặng nề, như hận không thể chui vào máy vi tính.
Miêu Miêu từ từ đi tới, sau lưng lén nhìn.
Cậu hoàn toàn không để ý xung quanh, con ngươi không chuyển cứ nhìn màn hình, ngón tay liều mạng gõ, tốc độ đó, thật làm Miêu Miêu sợ hãi, gần như chỉ để lại cái bóng mờ.
Trên màn hình không ngừng có số liệu chuyển động, biểu đồ, Miêu Miêu vẫn chưa thấy rõ, đối phương đã vừa nhập vừa gõ. Người này... sao thần thánh thế?
Nhất thời nhìn đến nhập thần.
Lâm Phóng đẩy cửa ra, vừa thấy Miêu Miêu đứng sau lưng Vương Chí nhìn công việc của cậu ta, trong lòng rơi lộp bộp, tiêu rồi.
Ông ta còn chưa kịp nghĩ cách cứu vãn, cửa phòng Trịnh Thâm đã mở ra, đối phương vừa thấy Miêu Miêu đang nhìn Vương Chí thì mặt tối sầm.
Hung hăng trừng Lâm Phóng, Lâm Phóng rụt cổ.
"Miêu Miêu, tan việc rồi." Trịnh Thâm khẽ cười, trong lòng mắng Lâm Phóng thật to.
"Nhanh vậy à?"
"Trở về sẽ làm tiếp, anh không nỡ để em chịu đói."
Cả người Khổng Liên Thắng run lên, mẹ ơi, ở trước mặt bà chủ ông chủ dịu dàng như thế sao?!
Đầu Viên Giang Ngạn cũng càng ngày càng thấp, chỉ có một mình Vương Chí, trong mắt chỉ có máy vi tính.
Miêu Miêu xấu hổ nhìn anh, ‘lưu luyến’ liếc nhìn máy vi tính của Vương Chí, đi theo anh ra ngoài.
Trịnh Thâm cắn răng nghiến lợi, đi hai bước lại quay đầu trừng Vương Chí, bây giờ trong mắt thằng ngốc này chỉ có máy vi tính, không thèm ngẩng đầu lên.
Chờ hai người đi, Khổng Liên Thắng vỗ vai Vương Chí, đối phương ngẩng đầu, vẻ mặt thắc mắc: "Hả?"
Khổng Liên Thắng hơi nghẹn lời, ác ý cười: "Tiểu Vương, cậu bị ông chủ ghét rồi!"
"A?" Trên mặt càng mờ mịt.
"Bà chủ tới, không đợi ở chỗ ông chủ, mà đứng rất lâu ở sau lưng cậu đấy."
Vương Chí trợn to đôi mắt, sao cậu không biết bà chủ trong truyền thuyết tới! Còn đứng ở sau lưng cậu nữa?!
Sao không ai thông báo cho cậu thế?
"Chậc chậc, cậu tiêu rồi!" Khổng Liên Thắng vui mừng khi người gặp họa.
"Bà... Bà chủ... Tại sao... lại nhìn tôi?" Căng thẳng thì lại cà lăm rồi.
Viên Giang Ngạn tiếp lời: "Cậu làm việc quá nghiêm túc, dùng máy vi tính quá thành thạo, lần đầu tiên thấy cũng sẽ rất kinh ngạc."
"À..." Cúi đầu tiếp tục.
"Cậu không sợ à?" Khổng Liên Thắng hỏi.
"Vì... sao phải sợ?"
"Bà chủ cứ đứng sau lưng cậu, ông chủ quay đầu lại trừng cậu."
"Không không không, mặc dù bà chủ thưởng thức tôi... Ông chủ... Sẽ không ghét tôi." Dáng dấp mình có sức uy hiếp hay không còn không phải đã rõ à.
"..." Dù khờ nhưng vẫn hiểu cái này nhỉ?!
...
Trịnh Thâm không chỉ không thể ‘show’ cho vợ xem, thế mà còn để nhân viên được lợi, trong lòng thật sự rất không vui, nghiêm mặt, ủ rũ cúi đầu.
Dẫn theo Miêu Miêu đến chỗ ăn cơm, dọc đường tâm trạng cực kỳ thấp.
Mặc dù Miêu Miêu không biết anh đang tức cái gì, nhưng biết tâm trạng anh không tốt.
Dừng lại, Trịnh Thâm đi hai bước, phát hiện bên cạnh không có ai, lại cúi thấp đầu lui về, cực kỳ giống con chó lớn làm người yêu thích.
Đưa tay, chỉ vỗ tới vai.
"Anh... Cười một cái nào?"
Trịnh Thâm cố gắng hé môi, nhưng trên thực tế nụ cười này tuyệt không đẹp mắt.
"Anh."
"Hả?" Giọng nói buồn bã ỉu xìu.
"Anh, em chỉ thích anh."
Trịnh Thâm sửng sốt một lúc lâu, trong nháy mắt vẻ mặt thay đổi, vui mừng.
"Em nói gì, em nói gì? Nói lại lần nữa đi!"
"Lời hay không nói lần hai." Nói xong cũng chạy đi, Trịnh Thâm nhanh chóng đuổi theo, trên mặt cười như nở hoa.
"Miêu Miêu, Miêu Miêu, nói lại lần nữa đi."
"Không nói."
"Nói đi nói đi mà."
"Không nói!"
"Không nói cũng biết em thích anh!"
...
Cơm tối vẫn ăn món Trung Quốc, Trịnh Thâm ăn không quen cơm Tây, hơn nữa anh còn thích nhất là bánh chẻo, thỉnh thoảng tranh thủ ở nhà làm một bao lớn, bỏ vào tủ lạnh, buổi sáng hai người sẽ ăn bánh chẻo.
Sau buổi cơm tối, hai người dọc theo bờ sông từ từ đi về, khoảng cách không xa, khí trời không quá lạnh, hai người tay trong tay từ từ đi, thật ấm áp.
Vừa có thể tiêu cơm, còn có thể lãng mạn một xíu.
Đi qua một ngõ hẻm đến ngã tư, trước mặt đột nhiên nhảy ra một người đàn ông, cười như phật Di Lặc, đội một cái mũ, trông có vẻ là người rất hòa ái.
Ngũ quan thoạt nhìn rất thoải mái, vẻ mặt làm người ta có cảm giác hiền lành đáng tin.
Ánh mắt Trịnh Thâm híp lại, người này... Ánh mắt sâu không thấy đáy.
"Hai vị là vợ chồng đúng không, cả vợ và chồng, dáng dấp đều tốt, trông rất hạnh phúc!"
Tuy Trịnh Thâm tương đối phòng bị người này, cũng bị lời này khiến cho tâm trạng rất không tệ.
"Con cái của anh chị nhất định sẽ rất đẹp mắt."
"Ông có chuyện gì không?" Miêu Miêu hỏi.
Người nọ cười, có chút thần bí, mắt nhìn vào mắt Trịnh Thâm, hai người nhìn thẳng vào nhau.
Gã mới thu hồi tầm mắt, vừa nhìn về phía Miêu Miêu, giơ tay lên, nhẹ nhàng nhoáng một cái, một chiếc khăn tay đã rơi ra.
Miêu Miêu hơi sửng sốt.
Đối phương thu khăn lại, bóp trong lòng bàn tay, rồi rút ra, đổi màu khác.
Miêu Miêu trợn mắt hốc mồm.
Hai tay hợp lại lần nữa, một đóa hoa xuất hiện, cười đưa cho Miêu Miêu.
Lúc cô lấy lại tinh thần đã cầm trong tay rồi.
Hai tay quơ trên không trung, một chiếc khăn tay, lại biến thành một đóa hoa.
Liên tiếp vài lần, trên tay Miêu Miêu đã đủ 11 đóa, ở trên không người đó lại lấy ra một sợi dây, nhắm vào chỗ Miêu Miêu đang cầm nhẹ nhàng khẽ cột, tạo ra một cái nơ con bướm xinh xắn.
"11 đóa, một đời một thế một đôi, thưa anh, mau mua cho vợ đi."
Tiếng vợ này, đã khiến tim Trịnh Thâm ngứa ngáy khó nhịn.
"Bao nhiêu tiền?"
"99, một đời một thế một đôi thật dài thật lâu."
Trịnh Thâm trả tiền xong.
Người đó lại cười lấy ra một chiếc lắc tay: "Thích không?"
Miêu Miêu vô thức gật đầu, Trịnh Thâm lại trả tiền rồi.
"Thưa cô, mua cho chồng mình cái bóp tiền đi, giữ gìn tiền của cậu ấy ~" trôi chảy nói một tràng.
Có lẽ người này xem bọn họ là dê béo, một đường bán đến cả kim cương.
Miêu Miêu kéo ống tay áo của Trịnh Thâm, cô sợ Trịnh Thâm không lý trí.
Trên thực tế từ lúc người này bán lắc tay Trịnh Thâm đã bắt đầu có lý trí rồi, nhưng có mục đích nên cứ tự nhiên mua theo gã nói.
Đến kim cương, hai người không mua đã bỏ đi.
Người đàn ông kia cũng không tức giận, tối nay hai con ‘dê béo’ này đã mua nhiều nhất rồi.
Miêu Miêu và Trịnh Thâm đi không bao xa, cô nói: "Anh, chúng ta mua nhiều vậy làm gì?"
Trên tay ôm một đống đồ, trên thực tế không có tác dụng mấy.
Trịnh Thâm sờ đầu cô: "Thử dò xét thôi."
"Aiz... Chúng ta làm dê béo cho người khác rồi." Những thứ đồ trên tay này, rõ ràng cho thấy không chỉ gấp mười lần giá tiền mua ở ngoài, chất lượng đồ bỏ đi, giá cả đắt đỏ.
"Không sao, chúng ta không phải là dê béo, chúng ta là người đánh cá." Trịnh Thâm cười đến vô cùng rực rỡ.
Miêu Miêu tỏ vẻ nghi ngờ.
Anh lại kéo cô đi thêm một đoạn, trời đã tối, ngồi xuống một cái ghế dài, không hề nổi bật, đầu đường lui tới không ít người.
Mới vừa rồi người đàn ông kia lặp lại chiêu cũ đã bán được cho thêm vài người, mặc dù không phải mỗi người đều mua một đống, nhưng ít nhất cũng mua vài cái.
Cũng không phải chỉ bán cho tình nhân, gã cũng sẽ bán cho trẻ con, người lớn cũng mua không ít.
Nhưng chẳng qua chỉ bán đồ chơi cho trẻ con, đám người lớn cũng hào phóng, mua hết cái này đến cái kia.
Nhưng mỗi cái gã chỉ bán một chút, xong rồi đi đến đường nhỏ bên cạnh, lại ra ngoài tiếp tục bán.
Miêu Miêu suy đoán, người này chuyên chở hàng hoá.
Đến khoảng chín giờ tối, người đàn ông đó lấy mũ xuống, đi qua đường nhỏ bên cạnh, bên trong có không ít mặt hàng, thần sắc gã khoái trá.
Sờ ví tiền phình to, ngâm nga chuẩn bị đi.
"Đi, thu lưới." Trịnh Thâm kéo Miêu Miêu qua.
Miêu Miêu là người hiểu chuyện mà, lúc không biết nhất định không hỏi nhiều, lặng lẽ đuổi theo là được, không quấy rầy Trịnh Thâm. Lúc cô nên biết, Trịnh Thâm sẽ nói cho cô biết.
Người đàn ông kia mới vừa đi hai bước, đã bị người ta vỗ vai, quay đầu lại, gì? Dê béo.
‘Dê béo’ nhếch miệng cười với gã: "Cảnh sát đây. Ông anh, canh ông đã lâu rồi, buôn bán phạm pháp, thôi miên cường độ thấp nhỉ."
Người đàn ông nọ theo bản năng ném đồ xuống bỏ chạy, Trịnh Thâm một tay đã bắt trở về.
"Chạy gì hả?"
"Cậu muốn làm gì?! Cảnh sát cũng không thể đổ oan cho người khác!"
"Ồ ~ tôi đổ oan cho ông sao?"
Đối phương thấy không chạy được, ngồi xổm dưới đất, ủ rũ cúi đầu.
"Bắt đi bắt đi! Không phải nộp phạt thôi sao? Cũng đâu phải chưa từng bị phạt!" Người nọ tức giận nói, làm lâu như vậy lại sạch bách rồi!
Trước kia gã thường bị bắt, làm việc thế này không đàng hoàng, luôn bị phạt tiền, liên tục đến đồn cảnh sát.
Không sao, bị bắt một lần, nghèo một thời gian thật dài. Kể từ khi trình độ lên cấp, đây vẫn là lần đầu tiên bị bắt được.
Trịnh Thâm ngồi xổm xuống, vỗ vai gã: "Lừa ông thôi, tôi không phải là cảnh sát."
Con ngươi đối phương co rút, càng tức giận: "Cậu muốn làm gì?!"
Trịnh Thâm nhếch môi cười: "Muốn mua thêm ít đồ từ ông."
"Cái gì?"
"Cậu."