Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 34: Trường học




Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

"Chủ nhiệm Hướng..."

"Á, Miêu Miêu đến!" Đứng lên nghênh đón cô, vô cùng thành ý.

Hai phụ huynh vừa nghe tên, lập tức bước lên mỗi người cầm một tay, sờ ta sờ.

Đây chính là tay của Trạng Nguyên trung học! Tay của nhất bảng đây sao!

Miêu Miêu: "..."

Trịnh Thâm đi theo vào, ánh mắt nhìn trừng trừng vào tay hai bà phụ huynh, chợt mất hứng, thẳng tắp nhìn chằm chằm.

Theo bản năng buông ra, hai phụ huynh mới phục hồi lại tinh thần, người đàn ông sau lưng Trạng Nguyên này là ai, sao lại dọa người như vậy?!

Trịnh Thâm vừa nhìn về phía chủ nhiệm, đối phương đã lui về phía sau từng bước: "Vị này là..."

Miêu Miêu cười: "Anh tôi, có chút lo lắng cho tôi."

Liếc nhìn mặt bánh bao mềm mại của Miêu Miêu, chủ nhiệm ra vẻ đã hiểu.

Vốn chủ nhiệm muốn hàn huyên cùng Miêu Miêu một chút, bởi vì cô có người anh trai ‘không dịu dàng tý nào’, nên đã bỏ qua ý định này.

"Cô Hồ, dẫn Miêu Miêu đi xem học sinh mà em ấy sẽ dạy đi."

"Được." Tuổi cô Hồ này cũng nhỏ, nhếch môi cười với cô, thoạt nhìn rất ngọt và đẹp.

Thân thiết bước lên khoác tay Miêu Miêu: "Miêu Miêu, em đi theo chị đi."

Tầm mắt chuyển đến Trịnh Thâm, khẽ mỉm cười: "Chào anh."

"Ừ." Không mặn không nhạt đáp lại, cô giáo Hồ này cứ tiếp tục nói chuyện với Miêu Miêu.

Hóa ra cô ta tên là Hồ Nghiêu, năm nay mới vừa ngoài 20, là học sinh đại học ngoại địa, kỳ này nghỉ nên tìm việc dạy thêm, dạy tiếng Anh cho học sinh.

"Đúng rồi, Miêu Miêu? Em là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên à?!"

Miêu Miêu lúng túng cười cười, đối phương hồn nhiên không thèm để ý, tiếp tục nói về kết cấu sắp xếp trong này.

Qua mấy phòng học, lại đến một phòng, Hồ Nghiêu đẩy cửa ra, bên trong có mười mấy học sinh tiểu học.

"Nhỏ vậy sao?" Miêu Miêu giật mình.

Hồ Nghiêu nhíu mi: "Không nhỏ, không thể để trẻ con thua từ điểm xuất phát? Hay nói, đây không phải do có chiêu bài vàng là em sao, người nhà chịu tốn tiền cho con, vì đi theo Trạng Nguyên, tiền này cũng đáng."

Cuối cùng câu kia đè bên cạnh lỗ tai Miêu Miêu nói, ánh mắt Trịnh Thâm đột nhiên sắc bén.

"Các em, đây là cô mới của các em, cô giáo Miêu Miêu, sau này sẽ do cô ấy hướng dẫn bọn em, nhất định phải kính trọng cô giáo nhé."

Vài đứa trẻ líu ríu, cười gọi cô: "Cô giáo Miêu!"

Miêu Miêu, không phải là mèo sao?

Cô chỉ cười, càng cười càng ngọt, mấy học sinh chợt không thế nào kháng cự lại cô, có người thật sự có thể chỉ bằng một nụ cười, đã có thể lấy được thiện cảm.

Miêu Miêu mặt bánh bao, cười lên vô cùng thoải mái, mặt mày cong cong, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề.

Thoạt nhìn trong lòng đã thoải mái, ấm áp.

Nụ cười của Hồ Nghiêu cứng ngắc, lập tức lại tươi cười: "Cô Miêu, em ở đây với bọn nhỏ đi, chị có việc bận phải đi trước nhé."

Miêu Miêu gật đầu: "Được, em và bọn nhỏ tâm sự một chút."

Chờ Hồ Nghiêu đi, Miêu Miêu nhìn vào mấy bé đậu đỏ bên trong.

"Các bạn nhỏ, chào các em." Bọn nhỏ nhìn cô, không nói gì.

"Hôm nay bắt đầu, cô sẽ dạy các em học."

"Muốn cô giáo Hồ!" Một cậu bé nhìn Hồ Nghiêu đi khỏi đã tức giận lên tiếng.

Miêu Miêu sửng sốt.

"Muốn cô giáo Hồ." Lại thêm một giọng nói.

"Các bạn à, cô giáo Hồ cô ấy..."

"Em biết, tại cô đã đuổi cô giáo Hồ đi rồi!" Một đứa bé đứng lên nói.

Miêu Miêu vội vàng khoát tay: "Không có không có, cô..."

Trịnh Thâm ở bên thấy hết mọi thứ đi đến, đứng bên cạnh Miêu Miêu, bạn nhỏ phía dưới cũng ngạc nhiên nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.

Cuối cùng anh hung hăng trừng xuống phía dưới, đầu tiên là phòng học ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh, rồi sau đó...

"Oa oa oa!" Tiếp theo bạn nhỏ đó, gào khóc.

Thật may là phòng học cách âm không tệ, trong nháy mắt không dẫn mọi người đến.

Miêu Miêu bối rối, dùng sức níu lấy người bên cạnh: "Trịnh Thâm!!!"

"Bạn nhỏ, đừng khóc đừng khóc." Vội vàng bước lên dỗ dành, vậy mà càng dỗ, khóc càng thảm.

Trịnh Thâm đứng trên bục giảng, bày hai tư thế, hai tay vừa động, tạo ra một bộ quyền pháp tiêu chuẩn.

Vũ khởi lai hổ hổ sinh uy, Miêu Miêu cũng bị hù dọa, đừng nói là những bé đậu đỏ phía dưới.

Nước mắt vương trên mặt, trợn to nhìn anh, trợn mắt há mồm.

"Gầm!" Cuối cùng khi gầm lên kết thúc, Trịnh Thâm thu quyền, nhìn phía dưới đối diện.

"Biết bộ quyền này tên gì không?"

Đám đậu đỏ phía dưới kia lắc đầu, trợn tròn ánh mắt nhìn anh.

"Bộ quyền này gọi quyền trừng ác, đặc biệt dùng để trừng phạt kẻ xấu!"

Vẻ mặt bí hiểm lướt qua đám học sinh phía dưới, toàn thể đều không lên tiếng, ngoan như cây cọc gỗ, mười một đôi mắt, trông đợi nhìn anh.

"Trước đây rất lâu, có một gia đình..."

Miêu Miêu đứng phía sau, mở to hai mắt nhìn anh, nghe vô cùng nhập thần.

Trịnh Thâm hứng lên, càng nói càng nóng: "Lần trước thành phố W có một đám người xấu, làm xằng làm bậy, chuyên lừa bán trẻ con!"

Mười một bé đồng thời run lên, nắm thật chặt bàn, ánh mắt lại nhìn Trịnh Thâm, mắt cũng không dám nháy.

Miêu Miêu đi đến trước mặt cô bé nhỏ nhất, nhẹ nhàng nắm tay bé, đối phương nhìn cô một cái, dứt khoát nhào lên người cô, cuộn thành một cục nhìn về phía Trịnh Thâm.

Phía sau cũng chạy đến ôm lấy, từ từ 11 bé thêm cả Miêu Miêu đã chen thành một nhúm rồi.

Có vẻ làm như vậy sẽ không còn đáng sợ nữa.

"Bọn họ ngụy trang thành người thân thiện dễ gần, cho các bạn nhỏ mấy viên kẹo, hoặc lúc không có người, lặng lẽ trùm lấy mấy bạn nhỏ, rồi mang đi, không bao giờ... thả ra nữa!"

"A!" Một đám người rúc chặt hơn vào một chỗ, có níu tay Miêu Miêu, có túm lấy ống tay áo cô.

"Sau khi bị bắt đi, bọn họ sẽ..."

"Tuy nhiên thật may là sau đó, chú đã dùng quyền trừng ác này bắt được bọn họ! Để bọn họ không thể làm xằng làm bậy được nữa!"

"Yeah!" Phía dưới hoan hô một trận.

Trịnh Thâm nói: "Mặc dù đa số đã bị bắt, nhưng vì an toàn, các bạn nhỏ không thể ăn đồ người xa lạ cho nha, không được chạy lung tung nhé!"

Vẻ mặt anh nghiêm túc, mười một bé nhỏ cùng nhau gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Ở phòng học cách đó không xa Hồ Nghiêu nhìn quanh, chuẩn bị xem Miêu Miêu bị kinh ngạc, cô ta đã sớm ‘đặt nền móng’ rồi!

Trong lòng cô ta không phục, tại sao Miêu Miêu đứng nhất thì cô ta phải nhường lại vị trí? Trạng Nguyên thì sao? Có thể so sánh với cách dạy tốt của cô ta sao?

Bọn họ trả lương theo lớp, nếu Miêu Miêu đến đoạt đi lớp duy nhất này của cô ta, cô ta chỉ có thể đành chờ đợt ghi danh mới.

Đợi thì sẽ không có tiền, trong lòng cô ta có thể dễ chịu hơn à?

Cái gì cũng đã tính toán xong, chỉ chờ Miêu Miêu bị chọc tức chạy đến, không nghĩ nữa cứ đợi đến khi cô trò bọn họ gặp mặt sẽ kết thúc thôi.

Chủ nhiệm đi đến, Hồ Nghiêu kéo ông ta: "Chủ nhiệm, em mới vừa nghe học sinh bên kia có chút không thích cô giáo Miêu... Em lo lắng bọn trẻ sẽ..."

Vẻ mặt lo lắng, bây giờ các bạn nhỏ này đều là kim chủ, anh dám cho làm bọn chúng mất hứng, về nhà sẽ tố cáo, ngày mai chắc chắn sẽ có phụ huynh đến ‘giảng đạo lý’ cho xem.

Cho nên chủ nhiệm cũng rất lo lắng liếc nhìn phòng học, đang chuẩn bị vào, cửa đã mở ra.

Hai người sững sờ ngay tại chỗ, trợn to đôi mắt, vẻ mặt không thể tin.

Chỉ thấy trên cổ người đàn ông nọ vác một đứa, trên lưng vác một đứa khác, hai tay một đứa, còn có mấy nhóc rơi ở phía sau, nắm áo đi theo anh.

Mấy cô bé thì vây quanh Miêu Miêu, một đám người chen thành một nhóm, cười nhốn nháo ra ngoài.

Chủ nhiệm lập tức hồi thần, bước lên trước vài bước cười nói: "Cô giáo Miêu thích ứng khá tốt nhỉ."

Đối phương chỉ gật đầu với ông ta, mỉm cười nói: "Hôm nay mấy bé học xong rồi? Đưa ra ngoài hả?"

"Không cần, không cần, dẫn ra phía sau chơi một lát, phụ huynh bọn trẻ đã đến rồi. Cô giáo Miêu cứ nghỉ ngơi một chút, để cô giáo Hồ dẫn bọn nhóc đi chơi."

"Không muốn!" Bọn trẻ trăm miệng một lời.

Hồ Nghiêu ngây ngẩn cả người, cô đã chuốc thuốc gì cho bọn nó thế?!

Miêu Miêu chuốc thuốc và Trịnh Thâm dẫn theo bọn nhóc ra sau, bọn chúng không đi chơi, chỉ nhìn Trịnh Thâm, muốn học anh làm anh hùng.

Đợi sau khi thật vất vả mới tiễn bọn nhỏ lưu luyến không rời đó đi khỏi, Miêu Miêu nhìn về phía Trịnh Thâm.

"Anh, anh thật lợi hại!"

Trịnh Thâm nhíu mày, đang muốn nói trẻ con dễ gạt vô cùng, thì cảm giác Miêu Miêu nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Nói: "Hóa ra ở bên ngoài anh là một anh hùng hành hiệp trượng nghĩa!"

Anh hùng Trịnh Thâm: "..." Tất cả đều do anh nói bừa! Quyền cũng đánh bậy mà!

...

Lớp buổi chiều này là lớp học sinh lớn tuổi hơn một chút, đều là học sinh sơ tam, học thêm số học.

Lớp buổi tối là lớp mười hai, tính tự giác tương đối cao, khá nghe lời.

Chẳng qua lớp buổi chiều này khiến Miêu Miêu sầu lo, là cái tuổi kể chuyện xưa không dọa được, nói chuyện không ai nghe.

Thế nào cũng muốn đối nghịch với thầy cô, mới có thể khiến bản thân thư thái.

Miêu Miêu soạn bài trước, buổi tối thường đến một hai giờ, Trịnh Thâm đau lòng, mỗi lần nhìn thấy hận không được trở lại lúc ban đầu, hung hăng quất hai bàn tay của mình, rảnh rỗi đi đùa kiểu gì thế!

Cô soạn bài anh muốn ngồi bên cạnh, hai giờ sáng lúc khép sách lại, Trịnh Thâm đang ngủ gật bên cạnh, đầu dựa vào tường, ngáy to ngủ.

Mỉm cười, trong lòng có chút mềm mại, vỗ nhè nhẹ vào anh, cười nói: "Trở về ngủ đi."

Trịnh Thâm mở mắt, theo bản năng nói: "Ngày mai đừng soạn bài nữa, trễ quá."

"Vậy không được, hôm nay chưa chuẩn bị bài, ngày mai sẽ không biết giảng thế nào."

Trịnh Thâm đau lòng, lần nữa hạ quyết tâm, chờ đến thành phố Bắc Kinh, anh sẽ bắt đầu kiếm tiền cho Miêu Miêu.

...

Lớp sáng tối đều rất tốt, lớp buổi trưa chiều này thật khó qua, đi học xịt nước hoa, bảo bọn họ nghe giảng thì lại không để ý đến, tim Miêu Miêu muốn vỡ nát.

"Không được ngủ!" Miêu Miêu bưng mặt bánh bao, vỗ vào bàn Khương Dã.

Đối phương che mắt, nhìn cô: "Cô Miêu, cô không thấy phiền sao?"

"Tôi là cô của bạn." Tiếp tục giữ gương mặt nghiêm túc, vậy mà không hề có uy.

"Cô Miêu, cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Miêu Miêu giận dữ: "Khương Dã bạn ra phía sau đi!"

Lúc này đối phương nghe lời, đứng lên, đi ra sau dựa vào, Miêu Miêu tiếp tục giảng bài.

Trịnh Thâm nhìn thấy hết thảy hơi híp mắt.

Sau khi lớp chiều kết thúc, Trịnh Thâm nhìn về phía Miêu Miêu: "Em ở đây đợi anh, anh đi mua cơm."

"Được." Miêu Miêu đang viết tổng kết và vấn đề, tùy ý gật đầu.

Khương Dã đeo cặp, vẻ mặt không vui đi ra ngoài đi, trong lòng đang phiền.

"Bạn Khương." Trước mặt có người đang đứng.

"Là anh?" ‘Người anh’ như cái bóng của cô giáo Miêu.

Đối phương khẽ mỉm cười, chậm rãi đi đến.

Sống lưng Khương Dã bỗng nhiên tê rần.