Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 33: Dạy thêm




Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

Trịnh Thâm híp mắt, không ngờ người phụ nữ này bây giờ còn có thể lật mặt.

"Không muốn giấy nợ hả?" Ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Người phụ nữ kia theo bản năng lui về phía sau từng bước, rồi sau đó nuốt không trôi cơn tức này, cười lạnh: "Tôi thấy phải là cậu đưa cho tôi chứ?"

Hôm sau Ngưu Đồ sẽ bị mở phiên toà, bà ta gấp hơn Trịnh Thâm sao?

Hai bên cũng biết nhất định sẽ phải có một cuộc giao dịch, một người phải cứu Ngưu Đồ, một kẻ không dám để Hách Thần biết.

Tâm lý của phụ nữ khi tức giận, sẽ phải tìm cách lấy lại lợi ích.

"50 vạn mua video, tôi cho bà!" Vậy cũng không tệ, bà ta lấy video cũng tốn không ít tiền chuẩn bị.

Trịnh Thâm đứng thẳng: "50 vạn?"

"Nói được làm được."

"Được."

Trịnh Thâm đồng ý, xoay người rời đi.

Các anh em tụ tập, bất kể mượn hay vay, chờ Ngưu Đồ ra ngoài, tự mình trả lại.

50 vạn đối với Ngưu Đồ mà nói là chuyện nhỏ, mình không cẩn thận vào tù, mình phải ôm chứ sao.

Chẳng qua bây giờ muốn có được 50 vạn, e là phải suy nghĩ một chút.

Quả thật, hôm đó tìm các anh em của nightclub, ông chủ công trường trước đây, chắp vá lung tung, cũng có khoảng ba mươi vạn.

Lâm Phóng vội muốn chết, ngược lại Trịnh Thâm rất bình tĩnh.

Miêu Miêu mới vừa nằm lên giường, đột nhiên nhớ đến việc dạy kèm tại nhà còn chưa nói cho anh biết, nên muốn thảo luận với Trịnh Thâm một chút.

Đi đến, Trịnh Thâm không có đóng cửa, đang ngã xuống giường, rung chân, bước chân Miêu Miêu dừng lại.

"Gấp cái gì?"

"Vay lãi suất cao thôi."

"Còn thiếu hai mươi vạn thì vay hai mươi vạn."

Ở bên kia Lâm Phóng hô to gọi nhỏ, Trịnh Thâm trêu chọc ông ta: "Còn không được? Vậy bắt tôi chặt tay thôi, trả lại ân tình cho Ngưu Đồ."

Miêu Miêu sợ choáng váng, ở trước mặt cô cho đến bây giờ Trịnh Thâm luôn một lời nói đáng giá ngàn vàng, đâu nghĩ rằng anh chỉ đang nói giỡn? Cô đã nghĩ là thật.

Nước mắt lưng tròng chạy trở về phòng, ở bên kia Lâm Phóng hô to: "Anh, anh đừng trêu tôi nữa!"

Trịnh Thâm lúc này mới nói: "Được rồi, không giỡn với ông nữa, chờ Ngưu Đồ đi ra thì trả lại!"

Thở dài, có thể nói vì để cứu ông ấy ra, mà trái tim vỡ nát.

"Cúp, ngủ, ngày mai hẵng nói!"

Anh đã ngủ, nhưng Miêu Miêu lo lắng mọi bề, anh thiếu tiền cô biết, trong ngăn kéo có ống tiền lẻ mua thức ăn cũng bị lấy đi, còn muốn đi vay lãi suất cao?

Miêu Miêu hoảng sợ, đến hơn nửa đêm, cuối cùng đã nghĩ ra một ý.

Sáng sớm, dậy thật sớm, chạy thẳng đến cổng Nhất Trung, cô Uông đã ở đó rồi.

Miêu Miêu nhanh chóng chạy đến, vẻ mặt cảm động: "Cảm ơn cô Uông, khổ cho cô rồi."

Cô Uông chỉ cười sờ đầu cô, nói: "Bé ngốc, có gì đâu, cô vốn không sao cả."

Miêu Miêu nhắn tin nói mình đã đến, một người đàn ông mang giày tây ra ngoài, vẻ mặt tươi cười: "Bạn Miêu, mau cùng tôi đi vào..."

...

Nửa tiếng sau, hai người cầm một hợp đồng ra ngoài, cô Uông thở dài: "Miêu Miêu, cái này quá cực khổ rồi."

Lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Không sao, chỉ có bốn mươi ngày thôi."

Trịnh Thâm ở nhà dọn dẹp, Miêu Miêu đi tìm cô Uông, không biết làm gì, nhưng mà đây là cô giáo nên anh vẫn yên tâm.

Điện thoại lại vang lên, bắt máy: "Anh, anh nhanh lên một chút! Đông Ca gì đó sẽ cho vay tiền, nhưng chỉ cho Trịnh Thâm anh vay thôi."

Trịnh Thâm vừa mang giày vừa ừ, đã cho vay lãi suất cao còn phô trương?

Cúp điện thoại, mới vừa mở cửa, bé bà xã kia đầu đầy mồ hôi chạy đến, vừa thấy anh đã hé môi cười, nước mắt lưng tròng: "Anh ơi, cho anh tiền này, đừng vay lãi suất cao nữa."

...

Miêu Miêu len lén liếc Trịnh Thâm càng lật hợp đồng càng đen mặt.

‘Phịch!’ Hợp đồng bị ném lên bàn, Miêu Miêu run lên, mặt Trịnh Thâm đen như mực.

Cô thấy trận chiến thế này, một câu cũng không dám nói, trợn tròn mắt dõi theo anh.

Trịnh Thâm vừa thấy dáng vẻ cô dâu nhỏ của cô, đầu tiên là trong lòng vừa nhích, lập tức lại muốn, chậc, nhưng đây không phải là cô dâu nhỏ của anh sao?

"Em biết hợp đồng này có vấn đề ở đâu không?"

Miêu Miêu sửng sốt: "Không có... Không có vấn đề mà?"

‘Rầm’ một cái vỗ lên khay trà, Miêu Miêu run rẩy, nước mắt ào ào chảy xuống.

Lúc này cơn tức của Trịnh Thâm bị rút hết rồi, đi qua ôm đầu cô, lau nước mắt cho cô.

"Miêu Miêu, bé ngoan, đừng khóc, anh không nên hung dữ với em."

Hai ngày nay Miêu Miêu bị hù thảm, đầu tiên là Trịnh Thâm cả ngày đi sớm về trễ, ngày hôm qua không dễ gì nghe được một chút, còn là lãi suất cao!

Không sợ hãi sao được?

Khóc đủ rồi, khổ sở trong lòng cũng bay biến, vừa đánh vừa hỏi: "Hợp đồng... Nấc... Có vấn đề gì?"

Trịnh Thâm thở dài, ôm người vào lòng: "Sáng sớm đến tối muộn dạy ba đợt học sinh, còn đến mười mấy người, Miêu Miêu, em nói xem hợp đồng này có vấn đề gì?"

Miêu Miêu méo miệng: "Người ta trả nhiều tiền như vậy!"

Trịnh Thâm vừa nghe, lập tức lật người đặt lên đầu gối, Miêu Miêu chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, rồi sau đó cái mông đau nhói.

"Vì em không nghe lời! Anh làm gì cần tiền của em hả?"

Đầu tiên là Miêu Miêu không thể tin, rồi sau đó mặt ửng hồng, đầu óc lộn xộn.

Trịnh Thâm đánh mông cô!

"Em có gì thì phải hỏi thẳng anh, không cho đi dạy thêm gì hết."

Miêu Miêu đưa tay che mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ, cả tai cũng hồng.

Trịnh Thâm thấy cảnh như vậy, trong lòng khẽ động, nhưng còn có chuyện rất quan trọng.

Nâng cô đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào cô: "Đi, chúng ta đi rút tiền."

Đôi mắt Miêu Miêu đỏ như mắt thỏ nhìn anh chằm chằm: "Anh còn muốn đi vay lãi suất cao?!"

"Không cần biết có vay hay không, cái này em không thể nhận."

"Anh gạt em! Anh nhất định phải đi! Em vốn đã muốn dạy thêm, hợp đồng đã ký, rút thế nào được? Anh, trước tiên anh cứ cầm dùng đi, chuyện của anh quan trọng hơn."

"Cái rắm! Của em mới quan trọng nhất, đi, chúng ta đi rút tiền."

Đứng lên, lôi kéo cô ra cửa.

Miêu Miêu theo bản năng ôm lấy anh: "Anh! Anh đau lòng cho em, em cũng đau lòng cho anh vậy, anh cứ muốn đi vay lãi suất cao sao, hiện giờ tiền đã có, anh cứ dùng đi, sau này em không bao giờ... làm như vậy nữa. Chỉ có bốn mươi ngày, em thật sự muốn dạy học mà!"

Cúi thấp người, trong lòng Trịnh Thâm bị khuấy đến nhão, đời này còn ai có thể qua được Miêu Miêu của anh!

Cầm thẻ trong tay, lần đầu tiên cảm thấy, anh muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.

Nhiều đến nỗi Miêu Miêu sẽ không vì tiền mà cau mày, sẽ không vì tiền mà đau khổ...

Chờ Trịnh Thâm cầm tiền đi, Miêu Miêu mới thở ra một hơi, thành thật mà nói, cô không cảm thấy việc dạy thêm này không tốt, cực khổ hơn nữa sao có thể so với nhà họ Thang?

Đây chính là 11 vạn, một học sinh có thể kiếm nhiều tiền như vậy? Đối với cô mà nói, là chuyện không thể nào.

Quay đầu nghĩ đến việc Trịnh Thâm ‘đánh’ cô, bụm mặt nằm trên ghế sa lon, vừa xấu hổ vừa tức giận.

...

"Thâm ca, cuối cùng anh đã đến, Đông Ca gì đó đang chờ anh ở bên trong."

Lâm Phóng không chú ý tới, hôm nay mặt Trịnh Thâm đen lạ thường.

"Không vay nữa."

"Hả? Có tiền rồi à?"

Chỉ thấy mặt Trịnh Thâm càng đen hơn, cắn răng nghiến lợi: "Ông đây muốn đánh chết Ngưu Đồ và Lưu Cường!"

Lâm Phóng sửng sốt, lúc này một tên côn đồ đi ra.

"Người anh em, Đông Ca mời anh vào trong."

"Không vay nữa."

Mặt người này lập tức biến sắc, kêu vọng vào bên trong: "Dê muốn chạy!"

Một đại đội người ào ạt xông ra ngoài, vây quanh bọn họ.

Tên cầm đầu nói: "Thế nào, làm như chỗ này của tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"

Trịnh Thâm đang bốc lửa: "Gia vẫn muốn đi."

Đông Ca nhíu mày: "Vậy tôi sẽ không khách khí."

Trịnh Thâm lấy điện thoại ném cho Lâm Phóng, ném người ra ngoài, nhìn về phía Đông Ca, ánh mắt nguy hiểm đáng sợ.

Mười phút sau.

"Người anh em người anh em à, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ mà!" Đông Ca bị Trịnh Thâm bóp cổ, hai chân run rẩy.

Trịnh Thâm hừ lạnh: "Lâm Phóng, báo cảnh sát!"

Lâm Phóng: "..."

Diệp Gia Thịnh lập tức chạy đến, một lưới bắt hết đám người này.

"Cậu qua đến vay lãi suất cao rồi hả? Đi theo tôi một chuyến."

Trịnh Thâm lập tức đứng thẳng: "Cảnh sát, tôi không có vay, chẳng qua chỉ là dẫn xà xuất động, không phải lập tức báo cảnh sát sao, thế nào? Các anh không phong cho tôi danh hiệu thấy việc nghĩa hăng hái làm? Hoặc là công dân tốt gì sao?"

Khóe miệng Diệp Gia Thịnh co quắp, lần đầu tiên thấy vay lãi suất cao tố cáo lãi suất cao, còn thiệt thòi cho anh phải nói ra.

Dẫn người đi, Lâm Phóng bước đến.

"Đi lấy video?"

"Ừ."

Người phụ nữ kia xem như sảng khoái, cầm tiền và giấy nợ, đưa video cho anh, trước khi đi còn liếc nhìn anh một cái, vẻ mặt khinh thường.

"Thâm ca, cho bà ta lấy 50 vạn như vậy sao?"

Nếu là bình thường Trịnh Thâm sẽ cảm thấy một tay giao tiền, một tay giao hàng, 50 vạn cũng không là gì.

Nhưng ai bảo hôm nay tâm trạng anh không tốt?

Đây là tiền mồ hôi nước mắt của Miêu Miêu, có thể để bà ta cầm đi nhẹ nhõm như vậy à?

Từ trong túi móc ra một tờ giấy nợ đã photocopy, đưa cho Lâm Phóng.

"Dùng tên tôi gửi cho Hách thần."

Lâm Phóng: "..."

...

Ngưu Đồ được phán bị xử sai, tài sản cũng mở khóa, còn lại chính là bắt Lưu Cường.

Lúc ông ta đi ra ngoài đã là buổi chiều, Trịnh Thâm và đám anh em nightclub chờ ông ta ở cửa.

Ngưu Đồ ra ngoài, nhìn về phía bọn họ.

Mặc dù ông ta ở bên trong, chuyện bên ngoài vẫn biết, Diệp Gia Thịnh cũng đã nói cho ông ta biết rồi.

Nhìn về phía Trịnh Thâm, trong mắt chứa lệ, đôi môi run rẩy: "Thâm tử... Cậu chính là..."

"Bịch!"

Lời còn chưa dứt đã bị Trịnh Thâm đánh: "Con mẹ nó đầu óc ông có bị bệnh không vậy? Thế mà cũng có thể bị người ta hãm hại, sao ông trà trộn được thành phố W vậy hả?"

Một quyền.

"Vợ ông đây còn phải bị dính xui xẻo theo ông!"

Không ai cản, nói thật, bọn họ cũng cảm thấy Trịnh Thâm quan trọng hơn Ngưu Đồ.

Xuống tay vẫn rất chuẩn, Ngưu Đồ trừ đau ra, không có tổn thương gì.

Xoay người rời đi.

Ngưu Đồ vắt chân đuổi theo anh: "Người anh em à, chờ tôi một chút, tôi sai rồi."

"Thâm tử, đừng đi nhanh như vậy!"

"Cậu chờ tôi một chút."

"Lúc nào đó cho tôi nói cảm ơn với em dâu đi."

Trịnh Thâm đi phía trước, không để ý đến ông ta, mặc kệ ông ta vừa gọi vừa đuổi theo anh.

...

"Anh Cường, xong rồi xong rồi!"

"Vội cái gì?!"

Mấy tên thủ hạ vẫn bình tĩnh, cũng nhìn gã.

"Anh có cách, đừng sợ."

Trấn an mấy tâm phúc xong, chờ bọn họ đi khỏi, Lưu Cường lại lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy.

Cửa chính không dám đi, chỉ có chạy từ cửa sau.

Hiện giờ gã không cần đám anh em thân thiết này nữa, bị cảnh sát bắt được, chính là mất mạng đấy!

Chạy tè ra quần đến chỗ bức tường, đột nhiên nghe tiếng huýt gió, tiếp theo vang lên một câu:

"Anh Cường à, anh đây đang muốn chạy đến đó hả?"

Lưu Cường ngẩng đầu, một người đàn ông cao lớn đang đứng trên tường, phía trên kia đầy những mảnh thủy tinh, nhưng anh lại vững chắc ngồi chồm hổm ở đó.

Bóng tối in trên mặt anh, như Diêm La Vương đang chuẩn bị lấy mạng người vậy.

...

Lúc người của Diệp Gia Thịnh đến bắt, chỉ có một đám trên mặt đất, không biết còn nghĩ không phải tội phạm, và Trịnh Thâm một bên nhai kẹo cao su.

Nhìn sang, đối phương khéo léo giơ tay.

"Cảnh sát, tôi tản bộ nhìn thấy người này có vẻ khả nghi, tranh chấp với gã đôi câu, nhìn kỹ, không phải chính là tội phạm mà các anh đang muốn bắt sao!"

Nhếch môi cười: "Làm xong chuyện không cần lưu danh, công dân tốt của Trung Quốc, tôi cũng không cần cảm ơn đâu."

Diệp Gia Thịnh: "..." Mỉm cười, cậu ‘tản bộ’ đến cả trong biệt thự, cũng không dễ dàng gì.

Bên này mang người đi bệnh viện, trong đó một cảnh sát còn vỗ vai Trịnh Thâm, nói: "Thâm ca."

"Lý Nham! Còn không mau đi theo!" Giọng nói không vui của Diệp Gia Thịnh truyền đến, cảnh sát vỗ vai Trịnh Thâm lập tức đứng thẳng.

"Vâng!" Đuổi theo Diệp Gia Thịnh.

Người của cục cảnh sát tương đối quen thuộc với Trịnh Thâm!

Diệp Gia Thịnh nghĩ thầm, thật may là Lưu Cường không có vấn đề gì lớn, nếu không, không tha cho anh ta đâu!

Chuyện hư hỏng này cuối cùng đã kết thúc, người khác chọc anh không thoải mái là đánh, nhưng bà xã thì...

Chậc, không dám đánh không dám mắng, vừa giơ tay lên, lập tức thấy đau lòng.

...

Ngưu Đồ trả nhiều tiền mà Trịnh Thâm vẫn không muốn, chỉ lấy đủ số ‘tiền mồ hôi nước mắt’ của Miêu Miêu, trả lại cho cô, để cô tự giữ.

Miêu Miêu mở to hai mắt: "Anh? Nhanh vậy đã có rồi sao?"

Trịnh Thâm vừa nghĩ trong lòng chợt cứng: "Đúng vậy, cho nên em đi dạy cái lớp gì đó? Vừa nghe đã biết khổ cực rồi."

Miêu Miêu chỉ khẽ cười: "Em vốn muốn đi mà!"

"Được lắm, dù sao anh sẽ từ chức, đi theo em dạy học, chờ bên này kết thúc, chúng ta sẽ đến thành phố Bắc Kinh."

Miêu Miêu gật đầu.

Ngày thứ hai, Miêu Miêu bắt đầu đến báo cáo, hiểu rõ xong, ngày hôm sau sẽ phải bắt đầu dạy học sinh.

Phòng làm việc nhận học sinh của giáo dục Hi Vọng.

"Thật sự là Trạng Nguyên tốt nghiệp trung học?"

"Ha, tôi còn có thể lừa chị sao."

"Tôi tin cô một lần, học lúc nào?"

"Chỉ có buổi tối đồng thời chỉ còn một chỗ, hơn nữa chỉ có một tháng, có thể kéo dài thêm mười ngày."

"A? Chen lấn vậy ư?"

"Đương nhiên rồi, đây chính là Trạng Nguyên."

Người phụ trách và phụ huynh đang nói, lại một người phụ nữ khác bước vào.

"Ai da, đăng ký cho con tôi."

"Chỉ còn một chỗ..." Người phụ trách khá rối rắm.

"Cho tôi cho tôi." Người phụ nữ mới đến kia lập tức nói.

Người phụ nữ vốn đang ngồi bên trong đứng lên: "Sao chị không hỏi xem cô giáo này tài nghệ thế nào?"

"Tôi mặc kệ cô ấy thế nào, xem như tốn tiền dính chút may mắn thôi, lại không quá mắc."

Người phụ nữ kia nghĩ thấy cũng đúng: "Được, tôi muốn một chỗ."

"Sao chị lại muốn? Tôi nói trước mà."

"Tôi đến trước!"

"..."

Chính là vào lúc này Miêu Miêu đẩy cửa bước vào.