Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 1-2: Miêu Miêu 2




Tối hôm đó, Trịnh Thâm trèo tường vào nhà họ Thang, ở ngoài phòng của Miêu Miêu, nghe cô khóc cả một buổi tối.

Ngày thứ hai, lúc Thang Thành xuống núi, bị một con chó điên cắn, con trai bảo bối của ông ta, cũng bị côn đồ đánh.

Miêu Miêu khổ sở ở nhà họ Thang hơn một năm, mấy ngày hôm trước đầy 18, Thang Thành cho cô xem mắt. Điều kiện chỉ có một, lễ hỏi phải nhiều.

Ngày hôm qua có người đến xem mắt, là ở trong trấn, mở lễ hỏi ra, cả nhà họ Thang đều tương đối kích động, trừ Miêu Miêu.

Tên này rõ ràng không hài lòng với Miêu Miêu lắm, nhưng thấy cô trắng trắng non mềm, vẫn hỏi: "Có thể giảm béo không?"

Miêu Miêu nói: "Không thể, trời sinh, gầy không được."

Chuyện này cứ thất bại như vậy, cho nên tối hôm qua vợ Thang Thành mắng nhiếc cả đêm, Trịnh Thâm có thể suy đoán, tối hôm qua chắc chắn Miêu Miêu không được ăn cơm.

Khẽ cắn môi, Miêu Miêu, nhịn vài ngày nữa sẽ ổn thôi!

...

Lại qua hai ngày, tên què ở thôn cách vách đến cầu hôn, gã không chê Miêu Miêu béo, chỉ cần có thể sinh con là được.

"Sáu vạn quá nhiều, các người không muốn kết thân à?"

"Cái này xác định rồi, lục lục đại thuận, cao như thế nhưng được một hoàng hoa khuê nữ [1]!"

[1] hoàng hoa khuê nữ: ví với thiếu nữ còn trong trắng, chưa kết hôn.

Tên què nhìn nhìn Miêu Miêu, khẽ cắn môi: "Vậy thì cứ định như thế đi!"

"Không thành vấn đề! Anh yên tâm, nhất định sẽ trang điểm cho Miêu Miêu thật đẹp!"

Miêu Miêu yên tĩnh đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, nghe bọn họ như đang thương lượng giá heo vậy, tên què không kiêng nể gì đặt ánh mắt lên thân thể cô, lướt nhìn cô từ trên xuống dưới.

Cúi đầu, cô nắm chặt tay.

Tên què khập khiễng chậm rãi đi vào nhà, miệng ngâm nga có vẻ không đứng đắn, ngồi đợi ở nhà họ Thang một lát, lúc gã về đến nhà thì trời đã tối rồi.

Còn chưa bật đèn, có thứ gì đó lạnh như băng kề trên cổ gã, nhờ ánh sáng mờ tối từ bên ngoài, thì thấy đây là con dao phay.

"Á - - "

"Câm miệng!" Giọng nói hung ác, tên què sợ tới mức không dám lên tiếng.

"Tha mạng! Mày! Mày là ai! Giết... người... Giết người là phạm..." Gã bị dọa đến mức phát run.

"Ngày mai nói với nhà họ Thang, mày chỉ cho một nửa lễ hỏi, bằng không!" Trên tay dùng sức một cái, tên què suýt nữa đã ngồi phịch xuống đất.

"Nhưng mà..."

Trịnh Thâm kéo tay gã đặt lên bàn, nhét khăn lông vào miệng gã, giơ dao lên, hung hăng băm xuống!

"Ưm - - "

Đối phương kêu thảm thiết, nửa người dưới bị hù dọa đến mức ướt nhẹp, rồi sau đó mới phát hiện, dao kia đâm xuống bàn, sát tay gã.

"Phụ nữ trên đời này có rất nhiều, nhưng mạng chỉ có một cái, mày nói xem cái nào quan trọng hơn? Nếu mày không nghe theo tao, sớm muộn gì tao cũng làm thịt mày!"

Tên què vội gật đầu, đối phương nới lỏng gã ra, xách dao ra ngoài.

Chỉ để lại một mình tên què, cả người mồ hôi lạnh ngồi bệt dưới đất.

...

Chỉ cho một nửa lễ hỏi?!

"Có đạo lý này à?! Dựa vào cái gì? Khuê nữ của tôi đã lớn thế này, anh thật không biết xấu hổ?!"

Tối hôm qua tên què bị dọa khiếp đảm kia đã trở lại, cười lạnh với người đàn bà nhà họ Thang một tiếng: "Khuê nữ nhà các người béo như vậy thì có mấy người muốn cưới? Tôi cho một nửa đã là nhiều rồi!"

"Sao anh có thể thay đổi bất thường." Thang Thành rút thuốc phiện trên miệng ra, cau mày nói.

Người đàn bà họ Thang cũng tức: "Không muốn cưới thì cút cút cút!"

Lễ hỏi như thế mà muốn chiếm được gái chưa chồng à? Nằm mơ!

"Xí!"

Tên què đi rồi, người đàn bà này chuyển qua nhéo lỗ tai Miêu Miêu: "Mày là cái con chết tiệt! Béo thành như vậy, đáng đời không gả ra được!"

Miêu Miêu choáng váng một trận, đây là lý do tại sao cô luôn trốn không thoát.

Cơ thể không xong, hộ khẩu trong tay nhà họ Thang, lại không có chứng minh nhân dân, nửa bước khó đi.

...

Lại qua hai ngày, con trai học sơ trung của Thang Thành, té sông rồi.

Vợ chồng Thang Thành khóc lóc, theo đứa con trai duy nhất, vội vàng lao đến bệnh viện, gần đây trời ấm, băng vỡ trong sông, rớt xuống chính là bỏ mạng!

Đến bệnh viện, trong lúc cấp cứu, Trịnh Thâm và con trai thôn trưởng luôn đứng bên ngoài.

Mọi người vừa đến đã vây quanh bọn họ, vợ Thang Thành nhào đến: "Bằng Phi nhà tôi thế nào rồi?!"

Khóc sướt mướt, ánh mắt nhìn Trịnh Thâm có vài phần chất vấn.

"Chị Thang Thành, Bằng Phi nó cứ muốn so tài trượt băng với bạn học, ai ngờ có khối băng tan, rớt xuống, may mắn cậu em Trịnh Thâm ở đây, nếu không thì..."

Lúc này mọi người mới chú ý đến tay anh còn cầm quần áo, Thang Thành vội vã nói: "Cảm ơn cháu Thâm nhé!"

Lúc này bác sĩ đi ra: "Tình hình của bệnh nhân không ổn lắm, cần phải nằm viện quan sát, đi nộp tiền giải phẫu đi, vẫn còn thiếu đấy."

"Sao phải phẫu thuật chứ?"

"Mạch máu bị đông lạnh, bộ phận trong cơ thể cũng không quá tốt, đi đóng phí trước đi, đêm nay tôi sẽ nói chi tiết cho các người biết."

Đầu năm nay sợ nhất là có bệnh nặng bệnh nhẹ gì, viện phí không rẻ, Thang Thành đi ra ngoài một hồi lâu mới trở về, mặt trầm xuống.