Editor: Phan Dĩnh Lâm
Cho đến khi Tần Nam chính thức lấy thân phận nghệ sĩ dưới trướng Thần Thiên lộ diện, Tinh Vũ mới biết thân phận chân thật của cậu. Xác định Tần Nam là thiếu gia nhà họ Tần, toàn bộ kế hoạch chèn ép của bọn họ đều chết
yểu, tức mà lại không dám nói ra miệng.
Tinh Vũ không khỏi âm
thầm hối hận vì đã bỏ qua một con cá lớn. Xui xẻo hơn là bọn họ và Tần
Nam còn hủy hợp đồng trong bất hòa, chỉ sợ cậu ta đã ghi hận bọn họ rồi. Sau này gặp mặt sợ rằng rất khó sống chung trong hòa bình, và ắt hẳn sẽ gặp những phiền toái không cần thiết.
Tin tức về Tần Nam truyền
khắp nơi. Một phần fan hâm mộ nghĩ Tần Nam che giấu thân phận là vì muốn chứng minh năng lực thật sự của mình nên ngày càng cuồng nhiệt hơn.
Dĩ nhiên, có ủng hộ cũng sẽ có công kích. Phần còn lại chỉ trích Tần Nam
không đủ thành thật. Số ít người bắt đầu bàn về tai tiếng mà Thần Thiên
vướng phải lúc trước, nói thẳng ra họ suy đoán Tần Nam đồng ý sử dụng
quy tắc ngầm.
Đối mặt trước một loạt báo cáo, phương thức xử lý của Lâm Du rất đơn giản, cũng rất trực tiếp: Tổ chức buổi họp báo cho Tần Nam.
”Không sai, tôi thừa nhận gia thế của mình khá giả hơn người bình thường một
chút. Nhưng không có nghĩa điểm khởi đầu của tôi thuận lợi hơn người
khác. Tôi nhận được danh hiệu thiên vương nhờ chính thực lực của mình.
Tôi không muốn khi mọi người nhắc đến cái tên Tần Nam này, thứ đầu tiên
xuất hiện trong đầu mọi người là gia thế của tôi chứ không phải quá
trình tôi cố gắng phấn đấu. Nói thật, người nhà của tôi không ủng hộ tôi tiến thân vào giới giải trí, tôi cũng đã từng vì lí do này mà xảy ra
mâu thuẫn với họ. Đến hiện tại vẫn chưa thể hòa hoãn.” Trong buổi họp
báo này, ký giả đều đặt những câu hỏi rất sắc bén, Tần Nam trả lời thành thạo, nói xong cậu còn tặng kèm nụ cười bất đắc dĩ, chỉ điểm này thôi
cũng đủ cho fan nữ tim đập loạn nhịp.
Nhắc tới chuyện cậu “đi ăn
máng khác”, Tần Nam phản ứng: “Thật xin lỗi, tôi vốn nghĩ sẽ không muốn
dựa vào gia thế nhưng hiện tại tôi đã vi phạm nguyên tắc rồi. Đáp ứng
gia nhập Thần Thiên không phải là sự lựa chọn ban đầu, cũng không nằm
trong kế hoạch năm năm của tôi. Vốn tôi còn mong chạm tay vào giải ảnh
đế, chỉ có thế thực lực của tôi mới được công nhận hoàn toàn, sau đó tôi sẽ mặt dày nói cho mọi người biết chuyện tôi đã giấu giếm. Bất quá, lúc trước xảy ra một số chuyện không vui đã gây ảnh hưởng đến công việc và
sinh hoạt của tôi. Vậy nên tôi không thể không chuyển đến Thần Thiên.”
”Ở chỗ này, tôi chỉ hy vọng, mọi người sẽ ngừng bình luận việc tôi “đi ăn
máng khác”, cũng không cần ác ý công kích Thần Thiên. Những lời khó nghe kia, có lẽ đã từng tồn tại, nhưng từ nay về sau không thể phát sinh
nữa. Tôi nguyện ý tín nhiệm Thần Thiên cũng như tin tưởng nhân cách của
tổng giám đốc Thần Thiên - thiên tài dương cầm Lâm Du. Chị ấy đã từng
được các danh sư quốc tế công nhận, đồng thời cũng là môn sinh tâm đắc
của Hoàng lão tiền bối... Chắc hẳn ai cũng biết đến chị ấy rồi!” Tần Nam đột nhiên chuyển trọng điểm sang Lâm Du. Không khí trong hội trường
cũng bớt căng thẳng hơn.
”Nói tóm lại, nếu các bạn yêu Tần Nam,
cũng xin yêu cả Thần Thiên. Thần Thiên sau này sẽ là ngôi nhà mới của
tôi. Các fan hâm mộ hãy cùng tôi giữ vững chén cơm ngon này nhé! Xin cảm ơn mọi người.” Tần Nam thật rất biết cách nói chuyện, cậu chẳng những
thành công tiêu trừ tin tức bất lợi của mấy ngày trước, mà còn thuận lợi rửa sạch nghi án “quy tắc ngầm” cho Thần Thiên.
Tiếp theo sau đó là những câu hỏi liên quan đến những dự định sắp tới của Tần Nam, cũng
có những phóng viên hỏi cậu có tự tin mình đoạt giải ảnh đế không...
Cuộc hơp báo thành công ngoài mong đợi của Lâm Du.
”Không tệ! Cậu ta hoàn toàn có thể tự mình giải quyết nguy cơ, phần giải thích chúng
ta tốn công chuẩn bị không dùng được rồi.” Nhìn vẻ mặt tự tin của Tần
Nam, Cố Nhiên thấp giọng nói với Lâm Du.
”Tần Nam đúng là mộ ngôi sao sáng!” Lâm Du gật đầu, bỗng nhiên lúc này điện thoại truyền tới tin nhắn ngắn. Mở ra nhìn nội dung, cô mỉm cười.
”Thế nào?” Hiếm thấy Lâm Du lộ ra nụ cười đắc ý thế này, Cố Nhiên tò mò hỏi.
”Hứa Mạch gửi tin tức tốt tới.” Đưa điện thoại di động cho Cố Nhiên xem, giọng của cô vẫn xen lẫn nụ cười.
”Tần Nam được đề cử giải ảnh đế!” Ngạc nhiên nhìn nội dung tin nhắn, Cố
Nhiên nói: “Tiểu tử này không phải người! Vừa mới nhắc tới giải ảnh đế,
lập tức liền có cơ hội ôm giải rồi sao?”
”Cũng không nhất định sẽ ôm được giải. Nhưng ít ra đó là một tin tức tốt.” Bộ phim đề danh Tần
Nam đến được với giải thưởng cao quý này chính là bộ phim điện ảnh thứ
hai mà Lâm Du bỏ vốn đầu tư. Lúc ấy không người nào coi trọng, không
nghĩ tới lại trở thành cột mốc đánh dấu Tần Nam được đề cử danh hiệu ảnh đế.
”Dù thế nào cũng đáng giá chúng ta ăn mừng!” Cố Nhiên vừa
nói xong liền đi về phía khu vực trung tâm buổi họp báo ngay, trước lúc
buổi họp báo kết thúc, cười híp mắt tuyên bố tin tức tốt.
Lâm Du
không ngăn cản hành động của Cố Nhiên. Hứa Mạch gửi tin nhắn đến vào lúc này chắc cũng có ý nghĩ giống cô. Cho dù Cố Nhiên không nghĩ đến việc
công bố tin này cô cũng sẽ đúng lúc nhắc nhở Cố Nhiên.
”Thật? Cố
phó tổng sẽ không đùa giỡn tôi chứ?” Kẻ đưa ra nghi vấn đầu tiên không
phải phóng viên mà là Tần Nam. Trước đó cậu hoàn toàn không nhận được
tin tức gì cả, hiện tại nghe Cố Nhiên nói ra cậu rất kinh ngạc.
”Chuyện quan trọng thế này có thể tùy ý đùa giỡn sao? Xem ra phó tổng tôi đây
không đáng tin cậy nha! Vừa rồi ai mới hy vọng giữ được công ăn việc làm ổn định vậy ta? Phó tổng tôi đây đưa ra lời cảnh cáo với Tần thiên
vương, chén cơm của cậu đã “tràn ngập nguy cơ” rồi.” Ngay trước một đám
ký giả, Cố Nhiên công khai đùa giỡn Tần Nam.
Những người khác
mang theo thiện ý chúc mừng Tần Nam. Tiếng đèn flash “răng rắc răng rắc” vang lên lưu lại phản ứng chân thật của Tần Nam lúc này.
Buổi họp
báo kết thúc tốt đẹp! Tin tức Tần Nam được đề cử giải ảnh đế tràn ngập
mặt báo. Sự hối tiếc của Tinh Vũ đã không thể diễn tả bằng ngôn từ. Thần Thiên đúng là gặt quả ngon không tốn công mà!
Nói Thần Thiên
nhận được lộc mà không tốn công cũng không phải. Dù sao trong bộ phim
kia Lâm Du cũng đã góp công lao không nhỏ. Phải nói là Thần Thiên “gieo
nhân thiện gặt quả lành” mới đúng!
Cuối cùng Lâm Hồng Tín vẫn
không thể vay tiền từ ngân hàng. Chỗ sơ hở của Bác Dương ông không giải
thích được, Lâm Du lại không chịu hỗ trợ, Lâm Hồng Tín bực bội không
muốn về nhà. Ông suốt ngày nếu không ở công ty thì đến quán rượu.
Tôn Uyển Đình rất bất mãn trước những việc làm của Lâm Hồng Tín. Có nhà mà
cũng không trở về, không chừng bên ngoài có người mới! Ý nghĩ đó tồn tại trong đầu Tôn Uyển Đình xóa không được, bà khẽ cắn răng đi đến Bác
Dương. Bà muốn tìm Lâm Hồng Tín nói rõ ràng mọi chuyện.
Nói rõ
ràng? Người ông không muốn nhìn thấy nhất ngoại trừ Tôn Uyển Đình chính
là Lâm Nhất Thiến. Ông không nói hai lời ra lệnh bí thư chắn bà ở ngoài
cửa.
Đến công ty nhà mà cũng bị ngăn lại! Ông ta đang dở trò gì
đây? Tôn Uyển Đình tức giận, sắc mặt xanh mét, ngay trước mọi người cho
bí thư một cái tát vang dội. Sau đó bà đẩy bí thư sang một bên, tự ý
xông vào văn phòng Lâm Hồng Tín.
Công việc đã làm ông phiền muộn
không thôi, giờ tới Tôn Uyển Đình đến gây huyên náo! Lâm Hồng Tín vỗ bàn rống giận: “Bà còn dám gây sự nữa thì chúng ta ly hôn!”
Tôn Uyển Đình đứng hình, sau đó bà cười lạnh: “ Được nha! Tôi biết sớm muộn gì
cũng có ngày này! Lâm Hồng Tín, ông đừng có quên, tôi với ông cùng “ngồi trên một chiếc thuyền”. Ông dám ly hôn với tôi thì chúng ta “cá chết
lưới rách”!”
Cá chết lưới rách... Không thể ngờ đây là chuyện cũ
ông không muốn nhắc đến nhất. Lạnh lùng nhìn Tôn Uyển Đình, Lâm Hồng Tín tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôn Uyển Đình, bà đừng quên sự
kiện kia bà cũng có phần. Bà cứ náo, tôi phụng bồi!”
”Ông giỏi lắm! Ông chờ xem tôi và ông ai gan lớn hơn!” Tôn Uyển Đình nói xong bèn nghiêng đầu rời đi.
Lâm Hồng Tín bĩu môi khinh thường. Ông không tin Tôn Uyển Đình có lá gan
đó, dám đến cục cảnh sát tự thú. Chuyện năm đó ông trốn không thoát, Tôn Uyển Đình cũng không thể thoát thân. Hai người bọn họ sống với nhau
đến bây giờ vì đối phương đều nắm giữ bí mật không thể để người khác
biết.
Quả thật Tôn Uyển Đình không có can đảm đi tự thú, nhưng bà có gan đi tìm Lâm Du. Đến trước cửa cổng nhà họ Hứa, Tôn Uyển Đình hít
sâu một hơi, lên tiếng gọi to: “Lâm Du, cô ra đây cho tôi! Tôi có lời
muốn nói với cô!”
Lâm Du đang định ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa thì nghe tiếng bà gọi.
”Không muốn gặp thì cho người đuổi bà ta đi.” Hứa Mạch đang tập đi ở phòng khách nên cũng nghe được những lời Tôn Uyển Đình nói.
”Không cần. Nghe thử xe bà ta muốn nói cái gì.” Thấy bộ dáng dù bất cứ giá nào cũng phải gặp cô, cô bèn nghĩ có thể chuyện này không liên quan đến Bác Dương, vậy nên, cô mời bà ta vào.
Những người làm đang có mặt ở
phòng khách của Hứa gia đều tránh đi hết, chỉ còn có Hứa Mạch. Hắn cũng
không chào hỏi bà, chỉ chăm chú luyện tập đi bộ. Hiện giờ hắn không cần
dựa vào nạn cũng có thể đi được mấy bước. Thành công gần ngay trước mắt, từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhục chí từ bỏ.
Ngồi xuống ghế không lâu, Tôn Uyển Đình mở miệng hỏi: “Tiểu Du, con thật không chịu cứu Bác Dương?”
”Mẹ tới đây để nói chuyện này sao?” Tầm mắt Tôn Uyển Đình luôn liếc nhìn
Hứa Mạch, Lâm Du không tin mục đích thực sự Tôn Uyển Đình tới chính là
Bác Dương. Rốt cuộc bà ta đang che giấu điều gì?
”Mẹ...” Tôn Uyển Đình chần chờ. Ngồi trước mặt Lâm Du, thấy ánh mắt Lâm Du nhìn mình bà
bỗng cảm thấy sợ. Nếu như nói ra bà cũng có dính líu, Lâm Hồng Tín nhất
định sẽ chết cắn bà không buông. Huống chi bà và Lâm Hồng Tín còn chưa
đi đến bước mấu chốt kia mà!
”Mẹ, con còn có việc phải lập tức ra ngoài. Nếu như mẹ không muốn nói vậy thì con xin phép đi trước.” Lâm Du đứng lên, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Nếu quả thật là vì Bác Dương
thì mẹ nói ba đến nói với con. Nguy cơ của Bác Dương lớn thế nào ba rõ
ràng hơn. Chỉ vì ba không đến tìm nên con mới nghĩ mẹ đang làm náo.”
Nếu là ngày xưa, Tôn Uyển Đình sẽ không suy nghĩ nhiều về những lời Lâm Du
nói. Nhưng hôm nay mới vừa cãi một trận với Lâm Hồng Tín nên giờ bà
không nhịn được phát tác cơn giận: “Tiểu Du, chẳng lẽ trong lòng con mẹ
không thân cận con hơn ba sao? Từ nhỏ đến lớn, con do một tay mẹ chăm
sóc. Ba của con, ông ta đã làm được gì? Ngoại trừ đi suốt đêm không về
ra, căn bản ông ta không hề quan tâm đến ba mẹ con chúng ta!”
”Xin lỗi mẹ, con chưa từng biết ba có thói xấu đi suốt đêm không về. Nếu như ba cả đêm không về khẳng định là bởi vì có công việc phải làm. Nói tới
nói lui vẫn là mẹ quá đa nghi thôi...” Nhắc tới Lâm Hồng Tín, tâm tình
Tôn Uyển Đình rất kích động. Lâm Du không để lại dấu vết nhìn một cái
Hứa Mạch, sau khi ám chỉ, Lâm Du ra sức bảo vệ Lâm Hồng Tín.
”Không phải như vậy! Ba của con ông ta muốn ly hôn với mẹ. Ông ta cũng không
suy nghĩ một chút, ban đầu nếu không phải mẹ giúp ổng thì ổng có thành
công được như ngày hôm nay không? Không có mẹ, Bác Dương đã sớm bị Lâm
Hồng Hiên đoạt đi, đã sớm...” Tôn Uyển Đình nhất thời xúc động la lớn.
Nhưng mà ba chữ “Lâm Hồng Hiên” kia giống như cái tên cấm kỵ, ngay cả bà lỡ lời nói xong còn bị dọa.
”Lâm Hồng Hiên? Cha ruột của con?
Mẹ, con nhớ ông nội từng nói, Bác Dương vốn thuộc về bác hai thì sao
phải cướp? Hơn nữa mẹ vừa nói mẹ còn giúp ba, mẹ giúp ba làm cái gì? Hai người đã che giấu con chuyện gì?” Cái chữ “giúp” kia của bà, Lâm Du
biết rất rõ. Vụ tai nạn kia không phải ngoài ý muốn mà là do Lâm Hồng
Tín và Tôn Uyển Đình làm.
Lâm Du biết chân tướng nhưng lại không
có chứng cớ. Cô đang chờ ngày bọn họ tranh chấp, trong lúc tức giận sẽ
vô tình nói ra. Cô thật không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy!
Lâm
Du còn tưởng rằng chờ đến khi bị ép vào bước đường cùng thì cả hai người họ mới khai ra sự thật kia. Ai ngờ cô ở bên này còn chưa tìm được cách
thì hai người bọn họ đã nội bộ lục đục.
”Tôi... Tôi không biết,
cái gì tôi cũng không biết. Không phải như cô nghĩ, không phải vậy! Tôi
không có hại Lâm Hồng Hiên, không có!” Trong lúc cấp bách, Tôn Uyển Đình càng hoảng loạn và mất bình tĩnh. Không nhịn được rít gào lên đồng thời nói ra sự viêc mình đã cố công che giấu mấy năm nay.
”Hại? Mẹ,
đừng nói với con chuyện cha mẹ ruột của con gặp tai nạn có liên quan tới mẹ nha? Nếu không phải như vậy, tại sao mẹ lại dùng từ “hại” này?” Lâm
Du từng bước ép sát, nhìn chằm chằm Tôn Uyển Đình chất vấn.
”Không, không phải. Không liên quan tới tôi, tôi không có! Đều là Lâm Hồng Tín
làm, đều là ông ta làm. Tôi là bị ép buộc, tôi cái gì cũng không...” Tôn Uyển Đình không nên tới Hứa gia. Bản thân ở Hứa gia bà vốn đã khẩn
trương. Trong phòng khách còn có Hứa Mạch làm bà càng thêm hốt hoảng.
”Là ba làm sao?” Lâm Du đột nhiên rút đi khí thế cường đại, lui về phía sau hai bước, giọng bình tĩnh: “Con sẽ tìm ba hỏi rõ ràng.”
”Con cứ
tìm ông ta. Mẹ còn có việc, mẹ đi trước!” Lần này không phải Lâm Du đi
mà là Tôn Uyển Đình ngồi không yên. Vội vàng cầm túi sách, cũng không
dám nhìn về phía Hứa Mạch, vọt ra khỏi Hứa gia.
Đưa mắt nhìn Tôn Uyển Đình rời đi, Lâm Du đứng lặng trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Mạch.
Hứa Mạch coi như không có chuyện gì xảy ra táy máy điện thoại di động, cảm
nhận được Lâm Du đang nhìn sang, hắn hướng Lâm Du gật đầu một cái.
Khi Lâm Nhất Thiến về đến nhà, cô ta cũng không phát hiện Tôn Uyển Đình có
cái gì không đúng. Cô ta vẫn trở về phòng, leo lên giường nằm ngủ. Dạo
này cô ta chơi bời bất chấp thời gian, hiện tại thật là mệt mỏi.
Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Du, Lâm Hồng Tín về nhà ngay. Ông tức
giận tát Tôn Uyển Đình một cái: “Bà điên rồi sao? Bà nói với Lâm Du cái
gì? Không sợ Lâm Du báo cảnh sát bắt chúng ta hả?”
”Muốn bắt cũng là bắt ông. Năm đó là ông táy máy tay chân trên xe Lâm Hồng Hiên, không liên quan gì tới tôi. Cùng lắm tôi biết chuyện không báo thôi, tôi
không phải thủ phạm.” Từ Hứa gia đi ra, Tôn Uyển Đình không ngừng tự
thôi miên. Hiển nhiên giờ đây bà đã thuyết phục chính mình thành công.
”Nói bậy nói bạ. Người lập kế hoạch là bà, bà chính là chủ mưu. Nhiều lắm
tôi là tòng phạm. Người bị phán tử hình chính là hung thủ sau màn như bà đấy!” Tâm lí Lâm Hồng Tín vững hơn nhiều so với Tôn Uyển Đình. Vậy nên
dù Lâm Du gọi điện đến ông cũng có khả năng xoa diệu cô rồi trở về nhà
tìm Tôn Uyển Đình tính sổ.
”Không phải vậy, không phải như vậy!
Ban đầu là do ông nói, trừ khử được Lâm Hồng Hiên thì Bác Dương mới trở
thành của hai ta. Tôi chỉ là... Tôi chẳng qua chỉ nói vu vơ, ai dè ông
làm thật. Đúng! Đó không phải là chủ ý của tôi, tôi chưa từng muốn hại
chết Lâm Hồng Hiên. Hết thảy đều do ông sai khiến, là ông muốn giết Lâm
Hồng Hiên, là ông!” Tôn Uyển Đình một mực không thừa nhận, bà chỉ nói
lẫy thôi ai ngờ ông ta làm thật. Sau khi làm xong Lâm Hồng Tín mặt dày
đắc ý chạy tới giành công với bà dọa không thể ngủ yên giấc cả tuần lễ.
Thời gian từ từ trôi qua, mọi chuyện dần dần bị vùi lấp. Hiện tại suy nghĩ
lại, những lời nói lẫy của bà cũng chỉ là một cái cớ của Lâm Hồng Tín.
Dù lúc ấy bà không nói những câu đó thì ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho
Lâm Hồng Hiên. Ông ta thật sự muốn giết Lâm Hồng Hiên, ai cũng không
ngăn cản được.
”Thật sao? Những lời bà nói ai có thể tin tưởng?
Tình cảm giữa tôi và anh hai rất tốt, dù anh ấy có làm tổng giám đốc của Bác Dương thì tôi cũng không thiếu tiền, tôi vẫn có số cổ phần của
riêng mình mà. Tại sao tôi phải hại ảnh? Ngược lại là bà, bởi vì bà căm
hận anh hai không yêu bà, bởi vì căm ghét chị dâu đã cướp đi người trong lòng của bà, cho nên bà mới nhọc lòng gả tới Lâm gia, vắt hết óc tìm cơ hội hại chết anh chị hai... Bà mới chính là “tội nhân thiên cổ”, trời
đất không thể dung tha!” Lâm Hồng Tín vừa dứt lời mà, trên lầu truyền
tới tiếng vang thanh thúy của đồ sứ bị vỡ.
Hai người đang hăng
say cãi vả ngẩng đầu nhìn lên. Lâm Nhất Thiến mặc đồ ngủ đang đứng ở cầu thang, bên chân là từng mãnh vụn của bình hoa.
”Cha, mẹ, những điều
hai người nói chính là sự thật? Hai người.. Hai người giết cha mẹ ruột
của Lâm Du?” Sao lại như vậy? Làm sao có thể? Trong lúc vô tình, Lâm
Nhất Thiến đã nghe được đoạn đối thoại đáng sợ kia.
Không phải
như vậy! Khẳng định không phải như vậy! Cô khát nước nên mới định xuống
lầu dưới. Cô đang nằm mơ. Cô không nghe được gì cả. Tất cả đều là giả.
Khi tỉnh dậy cô sẽ quên đi thôi.
Lâm Nhất Thiến tự an ủi mình vô
số lần, cô ta uốn người trở về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tôi không
nghe thấy cái gì hết! Cái gì tôi cũng không nghe thấy! Tôi rất mệt, tôi
muốn trở về phòng ngủ. Tỉnh dậy liền quên hết, quên hết...”
Nhìn
Lâm Nhất Thiến cứ như vậy trở về phòng, Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình
im lặng. Làm sao bây giờ? Sự tình càng náo càng lớn, người biết càng
ngày càng nhiều, bọn họ... Rốt cuộc bọn họ nên giải thích thế nào đây?
Không cho Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình quá nhiều thời gian suy nghĩ. Bởi
vì Lâm Du báo án nên hai người bọn họ được mời đến cục cảnh sát cho lời
khai.
Cũng trong lúc đó, tình hình xoay vòng vốn của Bác Dương
đang nguy cấp, những người quản lí không có khả năng dàn xếp, công ty
hỗn loạn như rắn mất đầu. Thời khắc mấu chốt, Lâm Du ra tay lấy lại Bác
Dương, trở thành tổng giám đốc mới nhậm chức.
Chỉ trong một đêm,
Bác Dương đổi mới hết những quản lí tâm phúc của Lâm Hồng Tín, thay toàn bộ bằng ê kíp lãnh đạo của công ty mới do Hứa Mạch mở cho cô.
Lâm Nhất Thiến nhận ra được sự tình có gì đó không đúng, lấy tốc độ nhanh
nhất chạy đến Bác Dương, lại bị bảo vệ chặn ở bên ngoài. Nhìn tòa cao
ốc, cao vút trước mắt, Lâm Nhất Thiến giậm chân, làm loạn cũng mấy bảo
vệ một hồi cũng không thể bước chân vào Bác Dương.
”Lâm Nhất Thiến?” Đúng dịp thấy một màn như vậy, Chu Tuyền dừng bước, mở miệng gọi.
Lâm Nhất Thiến nghe tiếng nghiêng đầu, thời điểm nhìn thấy Chu Tuyền, sắc
mặt càng trở nên khó coi hơn: “Tại sao là anh? Anh cũng là đến tìm Lâm
Du?”
” Ừ, nói chuyện hợp tác.” Nghe Lâm Du trở thành tổng giám
đốc của Bác Dương, phản ứng đầu tiên của Chu Tuyền chính là chạy tới
giúp Lâm Du một tay. Nghe nói vốn của Bác Dương gặp vấn đề, chắc hẳn Lâm Du sẽ không cự tuyệt sự tương trợ của cậu. Cũng khó nói, cậu với Lâm Du cũng có thể vì vậy mà về lại với nhau, hóa giải mâu thuẫn cùng ân oán
cũng không chừng.
”Hừ! Quả nhiên “lòng lang dạ sói! Vong ân bội
nghĩa! Lâm Du là như vậy, anh cũng như vậy. Các người đều là “cá mè một
lứa”, cũng không phải thứ tốt lành gì!” Nghe Chu Tuyền giải thích, Lâm
Nhất Thiến tức trợn mắt.
Lâm Nhất Thiến hỏi qua cấp dưới thân
tính của Lâm Hồng Tín, khi Bác Dương gặp phải nguy cơ lúc, Lâm Hồng Tín
đến tìm Chu thị lại bị cự tuyệt. Mà nay Lâm Du lên làm tổng giám đốc,
Chu Tuyền lại chạy đến đưa tiền ngay.
”Lâm Nhất Thiến, nói chuyện phải nói chứng cớ, tôi không có đắc tội với cô, cũng không có nghĩa vụ
đứng đây nghe cô tút giận.” Đối với Lâm Nhất Thiến, Chu Tuyền đã sớm
không còn tình cảm. Đừng tưởng rằng cậu không biết những việc làm buông
thả gần đây của Lâm Nhất Thiến, đơn giản là khó coi, xấu hổ mất mặt!
”Chứng cớ gì? Anh cũng chạy đến đây thì cần gì chứng cớ. Chu Tuyền, làm người
không nên quá vô sỉ, giống như anh và Lâm Du như vậy, sớm muộn cũng sẽ
gặp báo ứng!” Lâm Nhất Thiến đã giận đến cả người phát run, chỉ thẳng
vào mũi Chu Tuyền mà mắng.
”Gặp báo ứng cũng là một nhà ba người
của cô. Cũng không nhìn một chút xem hiện tại Lâm gia biến thành hình
dáng ra sao. Cũng do cô tự làm tự chịu, mất tất cả cũng đáng đời!”
Nguyên nhân cụ thể Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình bị cảnh sát bắt đi,
người ngoài tạm thời chưa biết nhưng trong lòng Chu Tuyền biết rõ.
Hiện nay Lâm Du lên làm tổng giám đốc Bác Dương, Lâm Nhất Thiến lại không
thể bước vào... Chu Tuyền sao không thể đoán nội bộ Lâm gia xảy ra mâu
thuẫn? Lâm Du là đang phản kích!
Những điều Chu Tuyền nói Lâm
Nhất Thiến không phản bác được. Cô ta cầm túi xách đập tới tấp về phía
Chu Tuyền, hung tợn mắng: “Chu Tuyền, tên khốn kiếp!”