Editor: Phan Dĩnh Lâm
Mọi việc về công ty Thiên Thần đã xong, tảng đá lớn trong lòng Lâm Du được
buông xuống. Cho nên khi nhận được điện thoại của Tô Uyển Đình, cô nhận
lời ngay, không từ chối yêu cầu của bà ta.
Lúc cô vào trong nhà, cả nhà ba người họ đã ăn cơm trưa xong, cùng ngồi ở phòng khách xem TV.
Giờ phút này, cô đứng nơi này tựa như người ngoài, hoàn toàn xa lạ.
”Tiểu Du trở lại à! Con đã ăn cơm chưa?” Thấy Lâm Du, Tôn Uyển Đình đứng dậy, cũng không đợi Lâm Du trả lời, nói tiếp: “Chắc con đã ăn rồi. Lấy thân
phận bây giờ của con, nhất định là coi thường thức ăn ở Lâm gia chúng
ta.”
Lâm Du không tiếp lời, đem hộp gỗ đang cầm trên tay trao cho bà.
”Còn đem theo vật này trở về à!” Giọng của bà cay nghiệt, hoàn toàn không có một chút dịu dàng.
”Mẹ à, mở mắt to nhìn cho kĩ những vật ở bên trong nha. Tránh cho lịch sử
tái diễn, bị người khác tính kế mà không biết.” Lâm Nhất Thiến ngồi một
bên, giọng mỉa mai.
Lâm Hồng Tín không nói gì, nhìn chằm chằm vào cái hộp đang được Tôn Uyển Đình mở ra.
Nói thật, Tôn Uyển Đình cũng không nhớ bên trong hộp gỗ chứa những gì. Năm
đó bà cũng chỉ liếc sơ qua, chẳng thấy đồ vật gì đáng tiền, bèn ném sang một bên. Nào ngờ hôm nay bà lại phải gánh trách nhiệm lớn thế này.
”Mẹ, rốt cuộc mẹ có thấy điều gì khác thường không?” Thấy Tôn Uyển Đình nảy giờ không nói gì, Lâm Nhất Thiến nóng nảy.
”Con im miệng! Đừng làm ồn!” Lâm Nhất Thiến càng sốt ruột, Tôn Uyển Đình
càng phiền não. Căn bản bà không nhận ra điều gì khác lạ, nhìn tới nhìn
lui cũng chỉ có những thứ rẻ liền.
”Tiểu Du, trong này không thiếu đi cái gì chứ?” Vừa lúc đó, Lâm Hồng Tín nghiêm chỉnh mở miệng.
Lâm Du lắc đầu, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Hồng Tín: “Con không biết. Khi con lấy cái hộp, nó chỉ gồm những món ấy thôi.”
”Không phải vậy chứ? Thế nhưng ba ba nhớ, bên trong còn có món trang sức mẹ
con thích nhất nữa.” Nhìn Lâm Du, ông chắc chắn thiếu một món trang sức.
”Con cũng không biết.” Cô không hề tránh né nhìn lại Lâm Hồng Tín, cười nói: “Thì ra ba ba còn nhớ món trang sức mẹ con thích nhất”
Sắc mặt
ông cứng đờ, chưa kịp phản bác, chỉ thấy Tôn Uyển Đình quăng hộp gỗ
xuống đất: “Món trang sức yêu thích nhất? Đồ không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Lâm Hồng Tín càng thêm khó coi, ông đứng lên, trợn mắt nhìn Tôn Uyển Đình: “Bình tĩnh! Bà đừng có cố tình gây sự!”
”Tôi cố tình gây sự? Ông còn dám nói tôi cố tình gây sự? Ngược lại bây giờ
tôi mới biết ông thích Tôn Tinh Vi. Năm đó sao ông không giỏi lấy bà ta
về nhà? Còn để anh của ông phỏng tay trên.” Bị đâm trúng chuyện xưa, lý
trí Tôn Uyển Đình hoàn toàn biến mất.
Những lời Tôn Uyển Đình nói điều không phải sự thật. Đối với Tôn Tinh Vi, từ đầu Lâm Hồng Tín chỉ
xem bà ấy là chị dâu, chưa từng có ý nghĩ không an phận. Nếu không, hắn
làm sao nhẫn tâm giết chết người con gái mình yêu.
Nhưng những
lời hiện giờ Tô Uyển Đình nói đã chạm phải tự tôn của một người đàn ông. Cho nên, chẳng những Lâm Hồng Tín không giải thích mà còn đáp trả:“Cũng chính do bà không có bản lĩnh, không gả được cho anh trai tôi...”
”Lâm Hồng Tín! Ông đừng khinh người quá đáng!” Lâm Hồng Tín có thể phản bác
là do ông không chột dạ. Còn Tôn Uyển Đình thì ngược lại, sở dĩ bà mất
bình tĩnh là tại vì Lâm Hồng Tín chọc đúng nỗi đau mà bà đã cố công che
giấu bao năm nay.
”Tôi khinh người quá đáng? Rốt cuộc là ai quá
đáng hơn, bà phải hiểu rõ nhất chứ! Còn cần tôi nói rõ sao?” Nói tới
đây, ông bèn nhớ đến sự tồn tại của Lâm Du và Lâm Nhất Thiến.
Ông nhìn về phía Lâm Du, sau đó nhìn qua phía Lâm Nhất Thiến đang mở to mắt nhìn ông bà, Lâm Hồng Tín khoát tay: “Được rồi, đừng làm mất mặt ngay
trước mặt bọn nhỏ.”
”Tôi...” Tôn Uyển Đình hít sâu: “ Được, tôi
không thể tưởng tượng nổi, tôi không nói! Cái gì tôi cũng không nói cả,
như vậy là được chứ gì?”
Tôn Uyển Đình nói xong giận đùng đùng lên lầu bỏ lại một mình ông đối mặt với hai chị em Lâm Du.
”Cha, những lời từ nãy đến giờ hai người nói đều là sự thật sao?” Lâm Nhất
Thiến thật không thể tin vào tai mình. Cha của cô thì thích mẹ Lâm Du,
mẹ cô thì thích cha của Lâm Du. Họ xem cô là cái gì? Là sản phẩm sau
cùng của người đàn ông bị phỏng tay trên với người đàn bà không gả được
sao?
So với Lâm Nhất Thiến đang khiếp sợ, Lâm Du không có phản
ứng gì nhiều, cô ngồi xổm người xuống, nhặt hộp gỗ lên. Sớm biết là Tô
Uyển Đình và mẹ cô không hợp, không ngờ là bà ta hận mẹ cô đến vậy, ngay cả khi mẹ cô đã khuất nhiều năm cũng chưa nguôi.
”Cha trả lời đi chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Nhất Thiến giậm chân hỏi.
”Đủ rồi! Đừng làm rộn chuyện nữa!” Kiên nhẫn của Lâm Hồng Tín đã mất hết,
chỉ trên lầu “Có gì thắc mắc thì lên lầu hỏi bà ta. Cha không thẹn với
lương tâm!”
”Cha...” Lâm Nhất Thiến thở phì phò, trừng mắt nhìn
Lâm Hồng Tín, đang chuẩn bị lên lầu, lại nghiêng đầu nhìn Lâm Du. Cô cắn răng ngồi trở xuống: “Con còn có chuyện cần hỏi Lâm Du!”
Chuyện kia không vội, một chút hỏi cũng không muộn. Nhưng chuyện giữa Lâm Du và Hứa Mạch nhất định phải hỏi rõ ràng.
Thấy biểu hiện của Lâm Nhất Thiến, Lâm Hồng Tín lạnh nhạt, nhưng trong lòng
thì thầm coi trọng con gái nhà mình. Hiếm thấy được khi Lâm Nhất Thiến
biết phân rõ nặng nhẹ, người làm cha như ông một âm thầm vui vẻ.
”Nói đi! Vì sao cô lại kết hôn với Hứa Mạch? Tạo tin đồn nhảm à?” Lâm Hồng
Tín tức muốn hộc máu, nếu như sớm biết Lâm Nhất Thiến mở miệng hỏi
chuyện này, ông tuyệt đối không giao quyền chủ động cho Lâm Nhất Thiến.
Mà giờ bọn họ đã đưa ra câu hỏi, lập trường rõ ràng, chỉ có thể chờ biểu hiện của Lâm Du.
”Tôi và Hứa Mạch không tạo tin nhảm gì cả.” Lâm Du có thể bảo đảm, những điều chính miệng cô nói cho Hứa Mạch nghe đều
là sự thật.
”Không thể nào! Nếu cô không nói gì, cũng chẳng làm
gì hết, sao Hứa Mạch lại kết hôn cùng cô? Cô đừng có nói với tôi là do
Hứa Mạch yêu cô đấy. Tôi tuyệt đối không tin!” Lâm Nhất Thiến cố chấp
nói.
Về điểm cố chấp này, cô vừa giống Lâm Hồng Tín, cũng giống
cả Tôn Uyển Đình. Chỉ cần là chuyện cô nhận định, dù Hứa Mạch tự mình
nói cho cô biết, Hứa Mạch thích Lâm Du, Lâm Nhất Thiến cũng sẽ không tin tưởng.
”Cô không tin, tôi cũng không có biện pháp.” Lâm Du buông tay, bộ dáng hết cách rồi.
Lâm Nhất Thiến đen mặt. Cô đứng trở thành thằng hề trước mặt Lâm Du từ khi
nào? Rõ ràng cô mới chính lad người thừa kế chính thống, cũng là người
được gả cho Hứa Mạch. Sớm biết Lâm Du gả qua sẽ được vinh hiển thế này,
có chết cô cũng không nhường cơ hội kia.
”Tiểu Du, những lời Nhất Thiến nói con đừng để ý tới. Tính tình nó là thế, không hiểu chuyện,
quá ngây thơ. Hai đứa cùng nhau lớn lên, tính khí của nó con còn không
biết sao?” Lâm Hồng Tín ho nhẹ hai tiếng, tiến vào chuyện chính: “Nghe
nói hiện giờ con là tổng giám đốc của Thiên Thần?”
”Trên danh
nghĩa chính là vậy.” Giải trí Thiên Thần chính là bước ngoặt đầu tiên,
cô chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm, cũng không cần phải che giấu.
”Là tiền của con?” Lâm Hồng Tín hỏi tới điểm mấu chốt.
Lâm Du lắc đầu một cái, trả lời đúng sự thật: “Con không đủ năng lực gặm miếng bánh lớn như vậy.”
”Hứa Mạch hỗ trợ?” Nghe Lâm Du trả lời xong, Lâm Hồng Tín bèn hỏi đến Hứa Mạch ngay.
”Trừ anh ta ra thì cũng chẳng còn ai giúp con.” Đùa bỡn hộp gỗ nhỏ trong tay, Lâm Du cúi đầu, tự giễu nói.
”Tiểu Du, con cũng biết, thời gian trước Bác Dương gặp vấn đề lớn, vất vả lắm ba ba mới qua cửa ải khó. Công lao của em gái con là lớn nhất, nó hy
sinh cả hạnh phúc cuộc đời mình.” Lâm Hồng Tín công khai dò xét.
”Ồ.” Lâm Du gật đầu sáng tỏ: “Thật vĩ đại! Hôn nhân mà Nhất Thiến hy sinh,
là hôn nhân của con. Còn cái gọi là cả đời hạnh phúc, đó là của con. Cầm đồ của con giao dịch với Chu gia, Nhất Thiến hy sinh thật lớn.”