Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 117




Edit: susublue

Lâm Du quả thật không cho bác cả Tần sắc mặt dễ nhìn. Sau khi đến Nhà họ Tần, nàng nên làm thế nào thì làm như thế đó, không hề để lộ ra chút điều gì khác khác thường. Cộng thêm mẹ Tần một mực kéo cô đi nói chuyện phiếm, lực chú ý của Lâm Du đều đặt trên người mẹ Tần.

Mẹ Tần không nói quá nhiều chuyện của Lý Mộng, chủ yếu là bày tỏ sự cảm kích vì chuyện coi mắt của Tần Nam. Dưới cái nhìn của bà, Tần Nam có thể phát triển thuận lợi với Doãn Tĩnh Lan như bây giờ, công lao lớn nhất thuộc về Lâm Du. Nếu không phải Lâm Du dốc lòng giúp đỡ thì sao Tần Nam có thể ngoan ngoãn nghe lời?

So với lúc trước Tần Nam ra sức từ chối thì bây giờ thái độ của Tần Nam khiến cho bác cả Tần rất hài lòng. Dù cuối cùng Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan có thành đôi hay không thì mẹ Tần đều cũng cảm thấy không sao. Bởi vì ít nhất lần này Tần Nam cũng rất tích cực, thái độ nghiêm chỉnh.

Thật ra mẹ Tần cũng có nghe nói bác hai Hứa gây chuyện. Nhất là khi nghe Tần Khả Tâm nhắc tới bác hai Hứa oán trách sau lưng Lâm Du, nói là dụng tâm cho Tần Nam nhiều hơn, mặc dù lời bàn tán như vậy rất không công bằng với Lâm Du, nhưng từ tận đáy lòng thì mẹ Tần vẫn cảm thấy rất vui mừng.

Mẹ Tần không phải là bác hai Hứa, suy nghĩ của bà rất thoáng, cũng không để ý nhiều như vậy. Bình thường Tần Nam đã có quan hệ tốt với Hứa Mạch rồi, giao tình với Lâm Du cũng không hời hợt. Lần này, mẹ Tần cũng biết rất rõ tình hình nên cũng vui vẻ yên tâm.

Về phần rốt cuộc Lâm Du tốt với Tần Nam hay là Hứa Hoán hơn thì mẹ Tần không hề so đo. Nhưng cũng không thể chối bỏ là khi nghe bác hai Hứa nói như vậy thì bà vẫn không có cách nào kiềm chế được sự vui vẻ.

Dĩ nhiên cũng thật lòng cảm thấy bất bình giùm Lâm Du. Mẹ Tần không chỉ ba lần bốn lượt kể chuyện này với ba Tần mà còn thêm dầu thêm lửa kể lại cho ông nội và bà nội Tần nữa.

Ba Tần và ông nội Tần cũng còn đỡ, hai người đều giấu sự bất mãn trong lòng. Còn bà nội Tần thì nổi giận tại chỗ, còn cố ý gọi điện thoại cho Tần Khả Tâm, dặn dò nhất định không được để cho Tiểu Du bị uất ức.

Vì chuyện này, lúc mẹ Tần đang trò chuyện vui vẻ với Lâm Du thì bà nội Tần cũng tham gia vào. Khen Lâm Du đủ kiểu, bất chấp tất cả, không cần biết đúng sai, đến mức còn khen Lâm Du là một người gặp hoa hoa nở, gặp người người thích.

Cũng vì thế mà ý định vắt não ra để giải thích của bác cả Tần bị bể nát. Bà thật sự rất muốn nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với Lâm Du, nghĩ là có lẽ sẽ nhờ Lâm Du giúp mình nói tốt một chút, thái độ của Hứa Mạch thậm chí là Nhà họ Hứa sẽ không còn cương quyết như vậy nữa, cuộc sống của bà cũng sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng mà thật đáng tiếc, dù bà muốn nói chuyện với Lâm Du thế nào thì mẹ Tần và bà nội Tần cũng không tính cho bà cơ hội. Đến khi ngồi vào bàn ăn cơm tối thì bác cả Tần vẫn không thể nói với Lâm Du được một câu.

Trước bữa cơm tối, ông nội Tần không hề nhắc tới sai lầm của bác cả Tần. Sau khi ăn cơm xong thì ông nội Tần gọi tên bác cả Tần ngay trước mặt mọi người, muốn nhìn xem thái độ của bà như thế nào.

Bác cả Tần còn có thể làm gì được? Đương nhiên là phải ngoan ngoãn nói xin lỗi với Hứa Mạch rồi. Mặc dù thân là trưởng bối, làm như vậy rất mất thể diện. Nhưng bà đã bị ép đến không còn đường lui.

"Bác cả thật sự đưa ra chủ ý này cho Lý Mộng sao?" Hứa Mạch không hề nhận lời xin lỗi của bác cả Tần mà lại nhướn mày hỏi.

"Bác..." Chuyện này, nếu như có thể bác cả Tần vẫn không muốn thừa nhận. Vì vậy nên bà ta kiên trì nói đến cùng, "Không có. Nhưng mà dù sao Lý Mộng cũng là cháu gái nhà mẹ của bác, bác không biết dạy dỗ con bé đó nên mới gây ra phiền phức cho con. Cũng vì chuyện này nên bác muốn nói xin lỗi con."

Nói là xin lỗi nhưng ngay cả sai lầm của mình cũng không chịu thừa nhận, làm gì có chút thành tâm nào? Hứa Mạch nhếch miệng, bình tĩnh nhìn bác cả Tần, không hề nói gì.

Hứa Mạch im lặng khiến cho sắc mặt bác cả Tần thay đổi. Không phải là bà không muốn thừa nhận là mình đã gợi ý cho Lý Mộng, dienxdafnleequysdoon nhưng vấn đề là bây giờ Lý Mộng còn đang bị nhốt! Cũng không thể bắt bà đến cục cảnh sát tự thú chứ? Bà cũng không có phạm vào tội lớn trầm trọng nào mà phải chịu như vậy.

Nói tới nói lui thì bác cả Tần vẫn không cam lòng. Rốt cuộc tại sao bà lại bị dồn đến hoàn cảnh này? Chẳng qua chỉ gợi ý cho Lý Mộng một chút, chẳng lẽ như vậy là phạm pháp? Tất cả mọi người đều cảm thấy bà không đúng hết lần này tới lần khác, còn muốn bà nói xin lỗi với Hứa Mạch, dựa vào cái gì?

Không dựa vào cái gì cả. Ít nhất theo Hứa Mạch, bác cả Tần có nói xin lỗi hay không thì cũng không hề quan trọng. Quan điểm của anh và Lâm Du đều rất giống nhau. Có lúc nếu đã không có số làm người thân thì cũng không nên cưỡng cầu. Vốn dĩ anh và một nhà bác cả cũng không có quan hệ tốt đẹp gì, bây giờ xảy ra chuyện như vậy thật ra cũng chẳng đau lòng bao nhiêu.

Cũng không phải Tần Nam tính kế sau lưng anh, giải quyết rồi coi như xong, không có gì thì không cần xin lỗi. Còn về phần bác trai Tần muốn tiêu tan hiềm khích thì thật xin lỗi, Hứa Mạch không muốn mình bị xoay vòng vòng, cũng không có ý định làm theo nguyện vọng của tất cả mọi người.

"Hứa Mạch, chuyện này cũng là do bác cả. Bác không có thể quản tốt bác cả gái của con, làm hại con thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện. Bác cũng xin lỗi con, con đừng để trong lòng." Thấy bác cả gái đã làm bầu không khí căng thẳng thì bác cả trai liền vội vàng ra mặt giảng hòa.

Hứa Mạch cười một tiếng, vẫn không trả lời. Nếu anh nói anh không để trong lòng thì bọn họ có tin hay không? Chắc là sẽ không đi! Cho nên cứ để bọn họ nói hết những gì mình muốn nói trước rồi anh lại tổng kết một chút là được.

Mọi người ở đây có ai không phải là người thông minh? Hứa Mạch không nghe ra thành ý, những người khác cũng có cảm nhận giống vậy.

Lâm Du quyết định sẽ không tỏ thái độ gì. Nên lúc này cô chỉ lẳng lặng ngồi một bên, chờ Hứa Mạch lên tiếng.

Tần Nam lại muốn nói chuyện, nhưng vai vế của anh thấp hơn bác cả Tần nên há mồm ra rồi lại ngậm lại. Thuận tiện thọt mẹ Tần một cái.

Thân là em dâu, mẹ Tần cũng không có nhiều quyền để lên tiếng. Nhưng so với Tần Nam thì tuyệt đối có quyền nói chuyện hơn. Vì vậy nên bà ôn hòa   nhìn Lâm Du nói: "Lúc chuyện xảy ra Tiểu Du cùng ở bên cạnh Hứa Mạch đúng không? May là có Tiểu Du ở đó, nếu không thì đúng là 1 tai họa."

"Tai họa? Ta thấy đúng là một suy nghĩ ngang ngược tàn ác lại ngu ngốc! Thật sự cho rằng tiểu Mạch của chúng ta dễ bị tính kế như vậy sao? Không biết tự lượng sức mình, ngu không thể nói!" Bà nội Tần nổi giận, từ đầu đến cuối luôn nhìn bác cả Tần. Đối với đứa con dâu lớn này càng lúc bà càng không hài lòng. Không nói chuyện khác, chỉ riêng Lý Mộng đã đủ khiến cho bà nội Tần cảm thấy chán ghét bác cả Tần rồi.

Bác cả Tần lại biến sắc lần nữa, nhìn về phía bà nội Tần theo bản năng. Bà biết bà nội Tần đang mắng mình, nhưng bà lại không thể cãi lại. Không chỉ bởi vì bà nội Tần là trưởng bối mà còn bởi vì nếu bà mở miệng thì đồng nghĩa với việc không đánh mà khai. Dù thế nào thì bà cũng đều không thể tùy tiện nhận vơ cục nợ này được, phải đổ hết lên người Lý Mộng.

"Đây chính là thái độ của mấy người sao?" Không ngờ được cho tới bây giờ mà bác cả Tần còn dám mưu toan muốn làm cho qua chuyện. Ông nội Tần vỗ bàn một cái, trợn mắt lên nhìn.

"Ba, chuyện này..." Sao bác trai Tần lại không biết cái mà ông nội Tần muốn nhìn thấy chứ. Nhưng mà ông ta cũng không dám thừa nhận chuyện này có liên quan đến bác cả Tần. Dù sao cũng là vợ chồng, vốn nên là một thể. Nếu thật sự muốn trách tội thì ông cũng không thoát được.

"Được rồi, không phải là muốn xin lỗi sao? Tôi xin lỗi không phải là được rồi sao?" Thấy ba mẹ mình bị buộc á khẩu không trả lời được, anh họ Tần cũng ngồi không yên. Đi tới trước mặt Hứa Mạch, trịnh trọng cúi người về phía Hứa Mạch.

Anh họ Tần cung kính cúi chín mươi độ, nhưng khi anh làm xong thì liền xoay người đi qua một bên, xụ mặt xuống như bị khuất nhục rất lớn vậy. Thái độ như thế còn tạo ra xung đột lớn hơn là lúc không xin lỗi.

"Giống cái gì đây? Cảm thấy mọi người làm một nhà mấy người uất ức rồi hả? Cảm thấy chuyện này không có liên quan đến mấy người, tất cả đều do lão già ta đây làm loạn đúng không? Có làm hay không thì tự mấy người biết. Nếu không làm thì mấy người cũng sẽ không chột dạ, càng sẽ không la hét xin lỗi ngoài miệng. Khinh thường ta không biết trong lòng các người tính toán gì sao, muốn dàn xếp ổn thỏa cho xong đúng không? Đi đi, các người cứ tự lừa dối mình cả đời đi, cứ sống như vậy đi! Lão già ta đây không quản nữa, vừa lòng mấy người rồi chứ?" Đứng giữa cháu trai ruột và cháu ngoại ruột, ông nội Tần muốn xử lý chuyện này cho công bằng. Nhưng hành động của anh họ Tần thật sự làm cho ông phiền lòng, tức giận không nói nên lời.

"Ông nội!" Không phải anh họ Tần không hạ mình được. Nếu như là trường hợp khác thì anh tình nguyện nhận sai giùm mẹ mình, thật lòng nói xin lỗi với Hứa Mạch. Chẳng qua là anh cảm thấy ông nội huy động mọi người như vậy, phất cờ giống trống làm mất mặt mũi của ba mẹ anh. Giống như đang mở một hội nghị vậy, ông nội không nghĩ cho cảm nhận của anh sao?

"Được rồi, tất cả câm miệng! Không cần nói nhiều lời thừa thải nữa, ta cũng không trông cậy vào lương tâm của mấy người. Dạy dỗ nhiều năm như vậy, gần đến giờ muốn chết mới phát hiện thì ra mình đã dạy ra một đám con cháu cao ngạo không biết phải trái như mấy người. Mỗi người đều tự cho là mình siêu phàm, ai cũng cảm thấy mình rất đáng gờm đúng không? Vậy thì ta muốn nhìn thử xem đến cuối cùng mấy người sẽ náo loạn thành cái bộ dáng gì!" Ông nội Tần vừa nói vừa đứng lên, không để ý đến đám con cháu đang kinh hoảng khuyên can, sải bước đi vào thư phòng. Không quản được thì ông sẽ trốn tránh, nhắm mắt làm ngơ.

Ông nội Tần nổi giận, lúc đó bà nội Tần cũng đỏ mắt. Người lớn tuổi coi trọng nhất là gia hòa vạn sự hưng (1). Bà thương Hứa Mạch nhưng không phải là không thèm để ý đến trưởng tôn. Dù kết quả có thế nào đi nữa thì người bà thương nhất vẫn là lão già nhà mình...

(1) gia hòa vạn sự hưng: gia đình có hòa thuận thì mọi hành động, việc làm, sự việc diễn ra sẽ đều thuận buồm xuôi gió

Ông nội Tần rời chỗ, bà nội Tần chảy nước mắt... Phòng khách Nhà họ Tần nhất thời yên ắng.

"Bà ngoại, không phải là chuyện gì to tát, bà không cần đau lòng. Như vậy đi, con dẫn Tiểu Du về nhà trước, ngày khác sẽ lại tới thăm bà và ông ngoại." Chuyện này vì anh mà ra, diễn dafnlê quysdôn nhưng trường hợp như vậy lại không thích hợp để anh tiếp tục ở lại. Vì vậy nên Hứa Mạch trực tiếp dẫn Lâm Du rời đi.

Không có ai ngăn cản Hứa Mạch và Lâm Du rời đi, đợi đến khi bóng dáng hai người biến mất ở ngoài cửa thì bác trai Tần liền vội vàng đi đến bên cạnh bà nội Tần: "Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Không phải con đã làm theo ý mẹ, nói xin lỗi với tiểu Mạch rồi sao? Sao lại tức giận chứ?"

"Nói xin lỗi? Đó mà là xin lỗi sao? Miệng lưỡi động đậy, tùy ý nói hai câu tượng trưng thì là xin lỗi sao? Tiểu Mạch là cháu ngoại ruột của mày, sao mày có thể làm như vậy, không thấy phụ lòng em gái của mày sao? Mày có thấy mất mặt hay không?" Bà nội Tần vừa nói vừa đánh bác trai Tần.

Bác trai Tần không dám tránh, yên lặng để bà nội Tần đánh, liên tục xin tha thứ: "Được, con nghe mẹ, tìm cơ hội khác nói xin lỗi với tiểu Mạch, bảo đảm sẽ làm mẹ hài lòng. Mẹ đừng đau lòng nữa, như vậy cũng làm cho con khó chịu theo."

"Đúng vậy, bà nội, thân thể quan trọng hơn. Cùng lắm thì lúc cha con đi xin lỗi Hứa Mạch con cũng sẽ đi theo. Bảo đảm không tỏ vẻ khó chịu, thật lòng xin lỗi anh ta." Không có Hứa Mạch đứng đây, anh họ Tần cũng không cố làm ra vẻ nữa, dịu dàng đi tới trước mặt bà nội Tần.

Nói cho cùng thì bác trai Tần và anh họ Tần vẫn rất để ý ông nội Tần và bà nội Tần. Còn bác cả Tần đứng im không nhúc nhích thì đúng là cực kỳ chướng mắt. Bà ta không cho là đúng bĩu môi một cái, bác cả Tần quyết định trở về Nhà họ Lý ở mấy ngày, tránh qua trận bão này rồi nói.