Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 104




Edit: susublue

Diệp Di Nhiên rất kinh ngạc khi thấy Chu Lăng thay đổi. Không phải thay đổi thái độ với cô mà là thay đổi cách chung sống với cô. Anh bắt đầu xuống phòng bếp cùng làm chút tâm với cô, nhiều khi vào lúc xế chiều còn kéo cô lên sân thượng nằm trên ghế uống trà, sau khi ăn cơm tối xong còn chủ động mời cô ra ngoài tản bộ, mỗi ngày cũng gọi thêm mấy cuộc điện thoại quan tâm hỏi xem cô có ăn cơm chưa...

"Chị họ, chị nói thật đi, không phải là chị nói với Chu Lăng cái gì rồi chứ?" Mặc dù rất thích Chu Lăng thay đổi như vậy nhưng Diệp Di Nhiên vẫn lo lắng Chu Lăng làm vậy không phải do tự nguyện.

"Hả? Nói cái gì?" Lâm Du đang bận làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Di Nhiên, nghe thấy có liên quan đến Chu Lăng thì lúc này liền ngây ngẩn.

"A, chị họ, chị đừng giả vờ với em nữa! Không phải chị kể lại cho Chu Lăng nghe những lời than phiền lần trước của em chứ? Em đã nói rồi mà, sao đang êm đang đẹp Chu Lăng lại biết dịu dàng săn sóc em như vậy chứ, nhất định là chị dạy anh ấy đúng không?" Ngoại trừ Lâm Du, Diệp Di Nhiên không nghĩ ra ai có thể biết được những điều này. Rõ ràng cô chỉ nói với một mình Lâm Du, ngay cả ba mẹ cô cũng đều giấu rất kỹ, không hề nói nửa chữ không tốt về Chu Lăng.

Lâm Du thật sự không biết Diệp Di Nhiên đang nói gì. Nhưng nhắc lại chuyện tối hôm đó thì Lâm Du liền nghĩ đến là Hứa Mạch nên làm. Cô không vội giải bày, chẳng qua chỉ hỏi "Vậy em thích Chu Lăng như bây giờ hay là Chu Lăng trước đây?"

"Đều thích!" Không chút do dự trả lời, hoàn toàn thể hiện tình ý của Diệp Di Nhiên đối với Chu Lăng.

Giọng Diệp Di Nhiên không nhỏ khiến Lâm Du hơi nhíu mày, đẩy điện thoại di động ra xa một tí. Mà vào đúng lúc này, Chu Lăng lại đẩy cửa đi vào, vừa vặn nghe thấy Diệp Di Nhiên hô lên.

Thấy Chu Lăng, chân mày Lâm Du dãn ra, trực tiếp bật loa ngoài: "Vậy em còn rối rắm cái gì?"

"Là em sợ Chu Lăng bị làm khó chứ sao..." Ở đầu dây bên kia, Diệp Di Nhiên hạ thấp giọng, uất ức nói, "Cũng không phải chị không biết tính tình Chu Lăng vốn không phải thân thiện, đột nhiên ép anh ấy phải làm điều khác với bản tính của mình thì em sẽ áy náy."

"Có lẽ cậu ta thật sự muốn đối xử tốt với em, chỉ là trước kia không biết nên bắt đầu từ đâu thôi?" Ám chỉ Chu Lăng tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống trước, Lâm Du tiếp tục hỏi.

"Nếu thật là như vậy thì nhất định em nên cảm kích chị. Nhưng chị họ, em nghĩ sao cũng cảm thấy chột dạ, cảm thấy mình thật sự không nên cưỡng ép Chu Lăng thay đổi..." Diệp Di Nhiên vừa nói vừa tự chui đầu vào ngõ cụt, dienxdafnllequysdoon cố chấp nhận định Chu Lăng thay đổi là bởi vì cô than phiền.

"Chị còn tưởng rằng em sẽ trách chị lắm mồm, không nên nói cho Chu Lăng biết những chuyện đó?" Lâm Du cảm thấy cô không bắt kịp suy nghĩ của Diệp Di Nhiên. Nếu Hứa Mạch ở đây thì tốt rồi, cô hoàn toàn không cần phải ứng đối.

"Tại sao phải trách chị chứ? Những lời đó vốn là do em tự nói! Mặc dù không phải em thật sự muốn than phiền, nhưng quả thật em rất đỏ mắt khi thấy anh họ chiều chị đến mức muốn gì được đó. Ngoại trừ những lúc anh ấy độc chiếm tương đối khiến cho người ta chán ghét, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là một người đàn ông tốt!" Diệp Di Nhiên thật sự không nghĩ sẽ trách cứ Lâm Du. Đối với cô mà nói, Lâm Du vì cô mới đi nói cho Chu Lăng nghe, muốn cho cô và Chu Lăng được hạnh phúc mỹ mãn, không hy vọng sẽ có một ngày nào đó cô và Chu Lăng bị xào xáo.

" Di Nhiên, em đi lệch chủ đề rồi." Bởi vì Chu Lăng ngồi đối diện nên Lâm Du lại kéo đề tài về, "Như vậy rốt cuộc em gọi điện thoại cho chị là vì muốn nói Chu Lăng thay đổi chưa tốt đúng không? Nếu như em thích Chu Lăng trước kia hơn, muốn cậu ta trở về như ban đầu hay là muốn cậu ấy tiếp tục cố gắng làm tốt hơn."

Diệp Di Nhiên dừng một chút, một lúc lâu mới đáp lại: "Chị họ, lần này nói cho chị biết chị đừng nói cho Chu Lăng nha! Nếu không thì em sẽ thành người đi mách lẻo ở sau lưng, là tiểu nhân mưu mô đi tìm chị làm người trung gian truyền lời!"

" Ừ, em nói đi." Thật ra Lâm Du rất muốn nói lần trước cô không có nói cho Chu Lăng biết, cô chỉ nói với Hứa Mạch thôi. Nhưng chuyện trước mắt hiển nhiên không phải là truy cứu xem ai là người nói lại mà là lúc này Diệp Di Nhiên đang bối rối.

"Đầu tiên em phải thừa nhận bất kể là Chu Lăng trước kia hay bây giờ thì đối với em mà nói đều rất có sức hấp dẫn, vô cùng quyến rũ." Bất cứ lúc nào Diệp Di Nhiên cũng đều không quên biểu đạt tấm lòng như lúc ban đầu, "Sau này, nếu như Chu Lăng thay đổi mà không cảm thấy miễn cưỡng thì em càng muốn Chu Lăng như bây giờ hơn. Bởi vì mỗi lần có anh ấy đi theo bên cạnh thì luôn đặc biệt vui vẻ, cũng rất rung động."

Lâm Du không tiếp lời, ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Lăng.

Mà Chu Lăng cũng yên lặng nghe từ đầu đến cuối, tầm mắt nhìn chiếc điện thoại di động của Lâm Du đang đặt trên bàn.

Giống như cũng không muốn Lâm Du trả lời, Diệp Di Nhiên tiếp tục nói: "Cuối cùng, nếu như bây giờ Chu Lăng thay đổi mà lại cảm thấy không được tự nhiên, như vậy thì trở lại lúc trước tốt hơn. Lúc em thích Chu Lăng thì tính cách anh ấy chính là như vậy, không cần thay đổi vì em."

"Nói cách khác, so với cảm nhận của Chu Lăng thì cảm nhận em không hề quan trọng chút xíu nào?" Chính xác bắt được ý của Diệp Di Nhiên, Lâm Du nhướn mày, tiếp tục nhìn Chu Lăng.

"Cũng không phải không quan trọng! Em thấy Chu Lăng tình nguyện vì em mà thay đổi thì đã đủ rồi! Cho nên..." Bởi vì đã thấy hành động thực tế của Chu Lăng, bỗng nhiên Diệp Di Nhiên không còn đỏ mắt ghen tỵ khi nhìn thấy Lâm Du và Hứa Mạch thân mật nữa. Có lẽ Chu Lăng mãi mãi cũng không thể cuồng vọng tự đại như anh họ được, nhưng tấm lòng Chu Lăng đối với cô là thật, cô có thể cảm nhận được.

"Không miễn cưỡng." Rốt cuộc Chu Lăng cũng mở miệng, ngay trước mặt Lâm Du ngắt lời Diệp Di Nhiên, "Cũng không có mất tự nhiên."

Giọng nói quen thuộc vang lên từ điện thoại của Lâm Du, Diệp Di Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt. Sau khi phản ứng lại thì đỏ mặt ngượng ngùng "A " một tiếng. Quá mất mặt!

Lâm Du tức cười lắc đầu một cái, quả thực không hề dự liệu là Diệp Di Nhiên sẽ phản ứng lớn như thế. Thật ra thì cũng còn tốt! Không có nói xấu Chu Lăng nên bị nghe được cũng không sao!

"Chị họ, sao chị không nói cho em biết một tiếng? Nếu sớm biết Chu Lăng ở chỗ của chị thì em nhất định..." Chắc chắn sẽ không nói gì hết! Nửa câu sau Diệp Di Nhiên để ở trong lòng, không hề nói ra.

" Di Nhiên, anh cúp trước, chờ một lát anh sẽ gọi lại cho em." Biết bây giờ Diệp Di Nhiên rất lúng túng, Chu Lăng thuận tay ấn nút cúp điện thoại.

"Còn tưởng rằng có thể tiếp tục nghe tiếp." Lâm Du nhún vai, giang tay ra.

"Lần sau hãy nói chuyện riêng với Di Nhiên đi!" Chu Lăng rất cảm kích Lâm Du, "Nhưng nhớ giống với lần này, kịp thời chuyển lời lại cho tôi."

"Lợi ích?" Không quấn lấy quấy rối Lâm Du như Diệp Di Nhiên, thái độ của Chu Lăng rất rõ ràng, thẳng thừng.

"Mời cô và Hứa Mạch ăn cơm." Đưa tài liệu trong tay cho Lâm Du, Chu Lăng bình thản  nói.

"Đồng ý." Lâm Du gật đầu một cái rồi vừa lật xem báo cáo, vừa không nhịn được nói, "Cậu chắc chắn còn có lần sau sao? Sợ là lần này đã hù dọa Di Nhiên rồi."

" Di Nhiên rất thích cô, cũng rất tin tưởng cô. Yên tâm, không đến mấy hôm thì cô ấy sẽ lại tới tìm cô." Chu Lăng rất hiểu Diệp Di Nhiên. Cô không phải người nhớ thù, thích thì thích, rất ít khi thay đổi vì những yếu tố bên ngoài.

"Vinh hạnh của tôi.” Lâm Du cũng rất thích Diệp Di Nhiên, cho nên mới luôn đồng ý lời mời của Diệp Di Nhiên. Đi dạo phố cũng tốt, nói chuyện phiếm cũng được, cô đều chưa từng từ chối.

Trước khi tan việc, Hứa Mạch vẫn tới đón Lâm Du như cũ. Mới vừa ngồi vào xe Lâm Du đã kể lại chuyện cuộc điện thoại hôm nay cho Hứa Mạch nghe.

"Thật đúng là..." Hứa Mạch lắc đầu một cái, rất buồn cười, "Không sao, Di Nhiên sẽ không tức giận, chỉ xấu hổ chút hôi, qua mấy ngày nữa là không sao."

"Chu Lăng cũng nói như vậy." Cho nên Lâm Du mới không chủ động gọi điện thoại cho Diệp Di Nhiên, mà chỉ gửi một tin nhắn qua đó.

"Vậy em có nhận được tin nhắn trả lời không?" Nghe thấy Lâm Du nói gửi tin nhắn cho Diệp Di Nhiên thì Hứa Mạch hỏi thẳng.

Lâm Du lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Tạm thời vẫn chưa."

"Em nhắn cái gì?" Hứa Mạch cảm thấy kỳ quái quay đầu lại, tất nhiên anh không ngờ là Diệp Di Nhiên sẽ không trả lời Lâm Du.

"Em nói cho con bé biết, là anh nói với Chu Lăng chứ không phải em." Lâm Du cảm thấy cần phải giải thích cho Diệp Di Nhiên biết chuyện này.

"Không trách được." Hứa Mạch nhếch môi, không nhịn được vươn tay xoa tóc Lâm Du, "Chắc là lần này Di Nhiên phải trốn ở một góc mà khóc rồi. Tất cả tâm sự của con bé đều bị anh họ đáng giận như anh biết hết, ha ha!"

"Không thể cho anh biết sao?" Cho đến khi được Hứa Mạch nhắc nhở, Lâm Du mới bất tri bất nhận ra, chẳng lẽ không nên nói cho Hứa Mạch biết?

"Có thể, sao lại không thể?" Không thể phủ nhận gật đầu, Hứa Mạch kiên nhẫn giải thích, "Con bé sợ lần sau gặp mặt sẽ bị anh châm biếm. Huống chi ở sau lưng anh con bé lại khen anh nhiều như vậy, quả là sắp tâng bốc anh lên tận trời... Nếu con bé đứng trước mặt anh thì tuyệt đối không thể nào nói ra được những lời này, đồng thời cũng hy vọng tốt nhất mãi mãi anh cũng không biết."

Yên lặng một chút, Lâm Du hạ quyết tâm: "Lần sau em vẫn sẽ nói cho anh biết. Di Nhiên ngượng ngùng không dám nói trước mặt anh thì em sẽ chuyển lời giúp con bé."

" Ừ. Cho nên có Tiểu Du ở đây thật tốt." Không phải Hứa Mạch không biết Diệp Di Nhiên rất sùng bái anh. Rất nhiều lúc cho dù Diệp Di Nhiên không nói nhưng ngôn ngữ và hành động đều hướng về anh.

Nhưng mà không thể không thừa nhận biết là một chuyện, nghe được lại là chuyện khác. Nhất là khi Diệp Di Nhiên nói cho Lâm Du nghe, đối với Hứa Mạch thì đây mới là sự khẳng định lớn nhất.

"Anh mới tốt. Bởi vì anh tốt cho nên Di Nhiên mới không ngừng nói anh tốt." Lâm Du nghiêm túc trả lời.

Tim Hứa Mạch bỗng nhiên đập chậm một nhịp. Sau đó lại gia tăng tốc độ. Ở trong lòng anh, diễn dafnlle qusydôn dù người xung tán dương thế nào thì cũng không bằng một câu khẳng định của Lâm Du. Chỉ có lời Lâm Du nói mới là lời êm tai nhất đối với anh.

Nửa tháng sau Lý thị bắt đầu hành động. Lúc đó Chu thị đang cạnh tranh giành một hạng mục lớn, mà Chu Tuyền vừa vặn chính là người phụ trách hạng mục này.

Vốn dĩ chuyện này không rơi xuống đầu Chu Tuyền, nhưng Chu Tuyền lại chủ động xin đi, Chu Đáo lại cố ý gọi điện thoại cho Chu Lăng yêu cần chuyện này. Mà từ đầu đến cuối Chu Lăng không hề tỏ thái độ gì, Chu Tuyền hết sức phấn khởi tiến lên tiếp quản.

Chu Tuyền thật sự cho là lần này chính là cơ hội tốt để anh trở mình. Cho nên cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận chuẩn bị cho hạng mục lớn lần này.

Nhưng mà Chu Tuyền không ngờ chuyện mà vốn dĩ đã nắm chắc phần thắng, đi được nửa đường lại bị Lý thị ra tay giết chết.

Nhìn anh hai Lý đắc ý đi qua người anh, Chu Tuyền khẽ cắn răng, yên lặng nắm chặt quả đấm. Nhiều ngày cố gắng như vậy, tất cả công sức đổ sông đổ biển, tan thành mây khói, làm sao có thể không khó chịu?

Chu Tuyền không cam lòng, hết sức không cam lòng. Anh tin chắc mình không hề sơ suất đối với công việc lần này, nó cực kỳ hoàn mỹ. Như vậy rốt cuộc vì sao lại xuất hiện sai lầm? Hít sâu một hơi, Chu Tuyền đổ hết mọi nguyên nhân lên đầu Lý thị. Nếu như không có Lý thị nhúng tay vào thì anh đã có thể nắm bắt được hạng mục này rồi, sau đó sẽ có thể hãnh diện ở Chu thị...

Nghĩ như vậy, Chu Tuyền không thể nhịn được nên đuổi theo cản đường anh hai Lý.

"Có chuyện gì?" Anh hai Lý thừa nhận, lần này bọn họ nhờ vào quan hệ nên mới thuận lợi nắm được hạng mục này. Tuy rằng quả thật có ý nhằm vào Chu thị, nhưng không thể không nói hạng mục này có ý nghĩa vô cùng đối với Lý thị.

"Rốt cuộc mấy người muốn làm gì? Nhất định phải ép tôi vào đường cùng mới được sao?" Chu Tuyền không phải người ngu. Ngược lại anh rất có đầu óc, có thủ đoạn, cũng có năng lực. Những ngày qua Chu Đáo yên lặng, nhưng không phải không có bất cứ hành động nào. Bởi vì Chu Đáo âm thầm hoạt động nên Chu Tuyền rất rõ Lý thị đã đứng về một phe với Lâm Hồng Tín.

"Cho nên?" Anh hai Lý không nhúc nhích, giễu cợt nhìn Chu Tuyền. Dù thật sự ép Chu Tuyền vào đường cùng thì sao? Lý thị sẽ có tổn thất gì ư? Không có.

"Đủ rồi! Tôi nói xin lỗi với mấy người còn không được sao? Nếu như mấy người muốn, tôi có thể đi tìm Lý Mộng, cho dù là quỳ xuống khẩn cầu sự tha thứ của cô ta thì tôi cũng có thể làm được." Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, Chu Tuyền thấp giọng nói.

"Không cần." Đối với Chu Tuyền mà nói thì chuyện đó không khác gì bị nhục nhã, nhưng lọt vào trong mắt anh hai Lý thì nó lại không có gì lớn. Sâu hơn nữa, anh hai Lý vốn khinh thường lời xin lỗi của Chu Tuyền, "Đừng tưởng rằng tùy tiện nói xin lỗi là được, bởi vì lời xin lỗi của cậu không đáng giá một đồng tiền."

"Anh..." Chu Tuyền há hốc mồm, nhưng lại không nói được chữ nào, sắc mặt đỏ bừng lên. Còn có chuyện gì nhục nhã hơn do với việc anh tự nguyện nói xin lỗi nhưng lại bị đối phương vô tình từ chối? Vào giờ phút này anh đứng trước mặt người Nhà họ Lý như một trò cười, cực kỳ buồn cười.

"Đúng như cậu cảm nhận, khi biết cậu là con riêng của Nhà họ Chu thì nhà chúng tôi cũng nhục nhã như vậy. A, không, chúng tôi còn nhục hơn cậu nữa kìa. Bởi vì ngoại trừ nhục nhã, chúng tôi còn bị lừa dối giữa ban ngày ban mặt." Anh hai Lý cười lạnh hai tiếng, hung hãn lướt qua va chạm vào bả vai Chu Tuyền một cái rồi nhanh chân bước đi.

Bị anh hai Lý đụng quay ngược lại hai bước, trên mặt Chu Tuyền thoáng qua chút chật vật và khuất nhục, nhưng lại không làm gì được.

"Ngu xuẩn!" Chu Đáo quả thực bị Chu Tuyền chọc tức đến mức không còn lời nào để nói. Nghĩ rằng lần này có thể hòa nhau nhưng lại không ngờ Lý thị lại ra tay như vậy. Đáng hận hơn chính là Chu Tuyền vốn không phải đối thủ của Lý thị, còn chưa ra tay đã bị đánh đến không có chút sức lực để chống đỡ.

"Ba, thật xin lỗi." Đứng ở trước mặt Chu Đáo, ngoại trừ nói xin lỗi thì Chu Tuyền không còng gì để nói.

Sắc mặt Chu Đáo khó coi, trợn mắt nhìn Chu Tuyền, chợt vỗ bàn một cái: "Nếu Lý thị để ý Lý Mộng như vậy thì con đi đưa Lý Mộng trở lại đây cho ba! Ba không tin lần nào hai cha con chúng ta cũng đều thất bại!"

"Nhưng ba, Lý Mộng không phải Lâm Nhất Thiến, cô ta không có cụt tay gãy chân, gia đình cũng không suy sút. Chỉ cần có Lý thị ở đây, bất cứ lúc nào cô ta cũng đều có giá, vốn sẽ không để ý tới con." Quan trọng hơn chính là anh vốn không có tình cảm với Lý Mộng. Mà Chu Tuyền cũng không có khả năng này.

“ Mày cứ vô dụng như vậy, ngay cả một con đàn bà cũng không giải quyết được? Cô ta không cụt tay gãy chân là liền không bắt được sao?" Không muốn nghe Chu Tuyền giải bày, Chu Đáo phất tay, giọng điệu ác liệt, "Dù mày dùng cách gì thì cũng phải kéo Lý Mộng về phía chúng ta."

Trong mắt Chu Tuyền lóe lên một tia chán ghét và không tình nguyện, thoáng qua rồi lại biến mất, nhanh đến nỗi Chu Đáo không thể nào phát hiện. Sau một phút, Chu Tuyền đè xuống sự bất mãn, lên tiếng: "Ba, trước kia con cũng lất Lý Mộng về nhà, nhưng Lý thị hoàn toàn không coi trọng Lý Mộng. Bây giờ dù con có nắm được Lý Mộng trong lòng bàn tay thì sợ rằng Lý thị cũng sẽ không dính chiêu này."

"Không thử một chút thì sao biết được bọn họ không dính chiêu? Ban đầu để cho mày với Lý Mộng ly dị tao cũng không ngờ Nhà họ Tần sẽ ra mặt. Nhưng trên thực tế, không phải Nhà họ Tần đã tìm tới cửa, làm chỗ dựa cho Lý Mộng sao?" Cái tính cố chấp của Chu Đáo đã sớm ăn sâu vào người, không cho ai vi phạm, "Ban đầu Lý thị không quan tâm Lý Mộng là bởi vì Lý Mộng không nghe lời, chọc lão gia tử tức chết. Nhưng dù thế nào Lý Mộng cũng là người Nhà họ Lý, sau khi ly hôn không phải vẫn sẽ trở về Nhà họ Lý sao, còn được Nhà họ Lý bảo vệ tốt như vậy? Bọn họ nói mặc kệ sống chết của Lý Mộng, nhưng không phải bởi vì thân phận của mày nên tức giận muốn ra mặt vì Lý Mộng vặn ngã Chu thị?"

Bởi vì bọn họ khiêu khích mặt mũi Nhà họ Lý chưa không phải chỉ đơn thuần vì Lý Mộng... Những lời này nghẹn ở cổ họng Chu Tuyền, thử nhiều lần nhưng vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

Chu Tuyền rất hiểu Chu Đáo, anh biết bây giờ dù anh nói cái gì thì Chu Đáo cũng không nghe lọt. Ở trong lòng Chu Đáo đã khẳng định Nhà họ Lý rất coi trọng Lý Mộng, bọn họ làm tất cả mọi thứ đều nhắm vào ông ta. Chỉ cần ông ta vững vàng nắm được Lý Mộng trong tay thì liền có thể chi phối được Lý thị.

Nhưng trên thực tế, khi giằng co với anh hai Lý, Chu Tuyền có thể kết luận, chuyện này không có khả năng. Lý thị rất ghét anh, thậm chí có thể nói là khinh bỉ phát ra từ nội tâm. Với sự khinh bỉ mạnh mẽ này, diễn dafnlê qusydôn Lý thị không thể nào tiếp nhận sự hiện hữu của anh, cũng sẽ không chấp nhận anh đến gần Lý Mộng thêm lần nữa.

Chu Tuyền chưa bao giờ có một phút giây thanh tỉnh giống như như bây giờ vậy, anh úi đầu xuống, không phản bác Chu Đáo, nhưng cũng không lên tiếng phụ họa.

"Lần này Lý thị đánh cho Chu Tuyền trở tay không kịp." Nghe Hứa thị cạnh tranh thất bại, Hứa Mạch không chút khách sáo cười nhạo.

Chu Lăng lại không có phản ứng quá lớn, gật đầu một cái: "Trong dự liệu."

"Vậy tiếp theo Chu Tuyền định làm gì? Ngã từ nơi nào thì sẽ đứng lên từ nơi đó sao? Tiếp tục so chiêu với Lý thị, cố gắng để được Lý thị tha thứ?" Với tính cách của Chu Tuyền, Hứa Mạch không cho là anh ta sẽ từ bỏ ý đồ, thối lui ra khỏi chiến cuộc.

"Hẳn là vậy! Nghe người làm Nhà họ Chu nói, vì chuyện này mà Chu Đáo nổi giận, quả thật đề nghị Chu Tuyền đi đưa Lý Mộng về. Nhưng hình như Chu Tuyền không phải muốn, nhưng mà không biết đến cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào." Bây giờ Chu Lăng có không ít cơ sở ngầm, muốn thám thính tin tức của Chu Đáo và Chu Tuyền cũng không khó.

"Dù lựa chọn thế nào thì cũng không liên quan gì đến chúng ta." Thật ra Hứa Mạch cũng không hứng thú muốn biết Chu Tuyền lựa chọn thế nào. Ngược lại, anh tò mò một chuyện khác, " Gần đây cậu và Di Nhiên thế nào rồi? Nghe Tiểu Du nói hai ngươi đi công viên rồi còn ngồi đu quay ngựa gỗ?"

Chu Lăng đang uống nước, bị Hứa Mạch đột nhiên hỏi nên hoảng sợ bị sặc, liên tục ho khan mấy tiếng.

"Có cần phải kinh hoảng như vậy không? Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám nhận. Không phải chỉ là đu quay ngựa gỗ thôi sao? Thỉnh thoảng sống cuộc sống của bạch mã vương tử như trong truyện cổ tích cũng không tệ." Bị phản ứng của Chu Lăng chọc cười, Hứa Mạch trêu.

" Di Nhiên lại chạy đến tâm sự với chị họ rồi hả?" Đối với việc Diệp Di Nhiên động một chút là lại chạy đi kể lại nhất cử nhất động cho Lâm Du nghe, Chu Lăng thật sự rất bất đắc dĩ. Không phải anh không cho Diệp Di Nhiên nói, chẳng qua là mỗi lần Lâm Du nghe xong đều nói cho Hứa Mạch biết, làm hại anh luôn bị Hứa Mạch trêu ghẹo.

" Ừ. Lần này là khoe khoang. Theo báo cáo thì Di Nhiên miêu tả vô cùng tường tận hôm đó có người nào đó cực kỳ dịu dàng cho Tiểu Du nghe, hình như còn ôm Di Nhiên ngọt ngào chụp hình nữa đúng không? Có tính lấy ra cho mọi người cùng xem không?" Hứa Mạch quyết định không thừa nhận mình bị sự khoe khoang của Diệp Di Nhiên kích thích.

Gần đây Hứa Mạch cảm thấy dù là Chu Lăng làm chút chuyện gì thì Diệp Di Nhiên đều chạy tới nói cho Tiểu Du nghe. Một lần hai lần thì không sao, nhưng mà nhiều lần thì có khác nào nói ông chồng như anh không bằng Chu Lăng. Phải biết là khoảng thời gian này thú vui của anh và Tiểu Du chỉ là ở nhà xem phim nghe nhạc, so với sự lãng mạn của Chu Lăng và Diệp Di Nhiên thì kém cỏi hơn nhiều.

Chu Lăng im lặng co rút khóe miệng, không hề đáp lại lời của Hứa Mạch. Anh không phải Diệp Di Nhiên, cũng không có thói quen chia sẻ khoảnh khắc ngọt ngào cho bạn bè biết. Cho nên những chuyện này vẫn giao cho Diệp Di Nhiên và Lâm Du đi!

Diệp Di Nhiên quả thật đang bận trao đổi cái mình tâm đắc với Lâm Du. Dĩ nhiên, việc “Trao đổi" này là từ một phía. Khác với Diệp Di Nhiên, Lâm Du không thích kể chuyện ân ái ra ngoài.

Nhưng mà Lâm Du lại rất tình nguyện nghe Diệp Di Nhiên nói. Bởi vì cô có thể chắc chắn là Diệp Di Nhiên và Chu Lăng thật sự rất hạnh phúc, mà Diệp Di Nhiên nói cho cô biết cũng chỉ thuần túy muốn chia sẻ niềm vui, hạnh phúc của mình với cô thôi, khiến cô cũng bị vui lây. Theo như lời Diệp Di Nhiên, gần đây cuộc sống của cô và Hứa Mạch quá bình thản, yêu cầu nên thay đổi một chút.

Đối với lời đề nghị của Diệp Di Nhiên, Lâm Du không có nói được hay không. Nghĩ lại thì cô càng hưởng thụ cảm giác ấm áp tuyệt vời khi được Hứa Mạch ôm vào trong ngực xem phim hơn, giống như toàn thế giới chỉ còn lại có cô và Hứa Mạch gắn bó với nhau, yên tĩnh khiến cho cô có thể nghe được tiếng tim đập của Hứa Mạch.

"Chị họ, em đã nói với chị rồi, nên đi ra ngoài một chút thì sẽ có thể bồi đắp thêm tình cảm. Không phải em nói bầu không khí ấm áp giữa chị và anh họ như bây giờ là không được, chẳng qua là hai người quá bình thản rồi, còn lạnh nhạt như vậy nữa sẽ biến thành nước sôi, không nếm ra được chút mùi vị gì. Tiếp theo đó chị sẽ cảm thấy chán ghét, anh họ cũng sẽ cảm thấy chán ngán. Phải thường xuyên tạo ra khoảnh khắc ngọt ngào mới được, không thể cứ để mặc cho thời gian trôi qua mà chẳng quan tâm..." Diệp Di Nhiên liên tục khích lệ Lâm Du kéo Hứa Mạch ra ngoài một chút, cô gấp đến mức còn nhanh nhẹn đích thân ra tay vạch ra hành trình hẹn hò cho hai người nữa.

Nếu như ngay từ đầu Lâm Du và Hứa Mạch đã bình thản như vậy thì có lẽ Diệp Di Nhiên sẽ không cuống cuồng như thế. Nhưng cũng bởi vì cô coi Lâm Du và Hứa Mạch là hình mẫu cho nên mới khẩn cấp muốn bọn họ càng ngày càng tốt đẹp. Giống như cô và Chu Lăng, chẳng những không lạnh nhạt theo năm tháng mà ngược lại càng ngày càng nồng nhiệt. Giống vậy, ở trong lòng Diệp Di Nhiên, Lâm Du và Hứa Mạch cũng nên như vậy.