Chương 70: Chuyện của em chính là chuyện của anh
Anh ấy liếc nhìn quần áo nhăn nheo và đầu tóc rối tung chưa kịp chỉnh lại của Lâm Ngọc Linh, hơn nữa còn có những cuốn sách bẩn thỉu, người thông minh như anh ấy gần như đã hiểu rõ ràng hết mọi chuyện.
Anh cân nhắc một chút rồi dò hỏi: “Là bọn người Đường Mai và Trần Ái Như sao?”
Lâm Ngọc Linh kinh ngạc ngẩng đầu: “Đàn anh Tô, sao anh có thể biết rõ ràng như vậy?”
Xem ra là bị anh ấy đoán trúng rồi Chuyện Đường Mai kiên trì theo đuổi Mã Tô không phải là chuyện bí mật của trường nhưng mà Mã Tô chưa bao giờ thích loại con gái này nên anh ấy luôn phớt lờ.
Nhưng mà Đường Mai luôn loanh quanh ở những nơi anh ấy xuất hiện nên anh ấy vẫn có thể nghe được vài lời.
Mã Tô trầm ngâm nói: “Nghe nói Đường Mai định dạy cho em một bài học, nhưng lúc đó anh chỉ nghĩ cô ấy đang mạnh miệng mà thôi, hơn nữa anh nghĩ bọn họ cũng không dám đắc tội với phía nhà trường nên sẽ không dám làm gì em. Nhưng mà anh thật không ngờ các cô ấy lại dám đi tìm em”
“Đều là lỗi của anh, sớm biết mọi chuyện sẽ ồn ào thành như vậy thì lúc đó anh nên đứng ra ngăn cản mới đúng”
Lâm Ngọc Linh hít hít mũi nói: “Không sao đâu, đàn anh Tô, chuyện này không liên quan đến anh cả làm sao có thể trách anh được chứ?”
“Tại sao không liên quan chứ! Chuyện của em là chuyện của anh!” Mã Tô tức giận quát nhẹ.
Lâm Ngọc Linh ngây ngẩn cả người, nghỉ ngờ tai mình đã nghe nhầm: “Đàn… đàn anh Tô, vừa nãy anh nói cái gì thế?”
Mã Tô hiếm khi mất kiểm soát đến mức bật thốt ra những lời chưa thông qua não, bây giờ anh ấy vô cùng xấu hổ.
Anh ấy ho một tiếng: “Ý anh là bây giờ em đã là thành viên câu lạc bộ do anh quản lý, tất cả chúng ta đều thân thiết như người trong gia đình, vì vậy việc của em chính là việc của anh, làm sao anh có thể đứng nhìn em chịu oan ức
được?”
Nghe vậy, Lâm Ngọc Linh mới gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Đàn anh Tô, ý anh của anh là sẵn sàng tin tưởng em?” Lâm Ngọc Linh mong đợi dò hỏi anh ấy.
Mã Tô dùng ánh mắt hết sức kiên định nhìn cô, anh ấy không chút do dự trả “Đương nhiên, anh hiểu rõ nhân phẩm của em, anh chỉ tin tưởng phán đoán của chính mình, em tuyệt đối không phải là người như vậy, em cũng sẽ không làm ra những chuyện dụ dỗ thủ trưởng này đâu”
Trái tim của Lâm Ngọc Linh tràn ngập ấm áp, cả người đột nhiên trở nên sáng bừng.
Cuối cùng cô tìm lại nụ cười rạng rỡ đã mất từ lâu: “Cảm ơn đàn anh Tô, tuy rằng bây giờ em không thể nói hết cho anh biết những tâm sự trong lòng mình, nhưng chỉ khi trải qua những chuyện này em mới hiểu được được người ta tin tưởng là chuyện may mắn đến nhường nào”
“Cô bé ngốc nghếch, khách sáo gì chứ!”
Đôi mắt đẹp đế như những vì sao của Mã Tô tràn ngập sự dịu dàng, anh ấy xoa đầu Lâm Ngọc Linh, cười nói: “Chuyện liên quan đến Đường Mai anh sẽ giao cho phía nhà trường xử lý, anh đảm bảo sẽ không có ai dám làm phiền em nữa. Em cũng đừng quan tâm đến những tin đồn kia, chỉ cần em không thẹn với lương tâm của mình là được rồi”
Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Hà Thanh Nhàn cũng đã nói với cô như vậy.
Lâm Ngọc Linh đột nhiên giống như được bơm máu gà cả người tràn đầy sức sống, cô lấy lại tự tin gật đầu: “Dạ, đàn anh Tô, em sẽ nhớ kỹ lời của anh”
Khuôn mặt thanh tú của cô gái đặc biệt xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời, Mã Tô không khỏi cảm thấy sĩ mê, anh ấy sững sờ lấm bẩm: “Ngọc Linh, thật ra thì anh..”
Nói tới đây thì Mã Tô đột nhiên im bặt, Lâm Ngọc Linh đợi hồi lâu không nghe thấy anh ấy nói tiếp, cô tò mò hỏi: “Đàn anh? Anh thật ra cái gì?”
Mã Tô tỉnh táo lại, vành tai đột nhiên đỏ lên, anh ấy lập tức dời tâm mắt, phủ nhận nói: “Không… không có gì”
“Thật sao?” Lâm Ngọc Linh hoài nghỉ nhìn Mã Tô.
Mã Tô nhanh chóng cúi đầu, ngón tay đặt trên giá sách lật qua lật lại mấy lần, sau đó lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Lâm Ngọc Linh, đối chủ đề: “Đây là một buổi phát sóng tin tức trọng điểm trong khuôn viên trường. Vốn dĩ anh muốn đợi sau khi em tan học sẽ đưa cho em, nếu bây giờ em đã ở đây rồi thì cũng tốt, em xem qua đi chúng ta sẽ phát sóng trong giờ nghỉ trưa”