Ông Xã Là Người Mạnh Nhất Thế Giới

Chương 7




Chương 7: Quân nhân từ trên trời rơi xuống

“Quả nhiên là một người đẹp, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi”

Một người khác lắc lắc balo trong tay, chậm rãi bước gần đến chỗ Lâm Ngọc Linh.

“Người đẹp, có muốn lấy lại balo không?

Lại đây, tôi trả lại cho cô”

Lâm Ngọc Linh có ngốc đến đâu cũng biết mình đang bị lừa vào bẫy của bọn họ. Cô cắn môi im lặng lùi lại phía sau.

Từ trước đến nay, an toàn của bản thân mới là điều quan trọng nhất.

Đáng tiếc, ba người này căn bản không có ý định cho Lâm Ngọc Linh có cơ hội chạy trốn.

Một trước một sau chặn đường lui của cô, giống như thợ săn đang bao vây con mồi của mình vậy. Từng chút một, nhốt cô vào trung tâm.

Chạy”

Lâm Ngọc Linh xoay người bỏ chạy, nhưng cùng lúc đó cổ tay cô bị bắt lại.

“Thả tôi ra”

Chỉ trong giây lát, cô đã bị bắt lại. Hai người một trái một phải giữ chặt tay cô, đẩy cô vào góc tường, cuối cùng kéo áo khoác ngoài của cô ra. “Xoẹt” một tiếng, đồng thời Lâm Ngọc Linh cũng hét lên một tiếng như cắt ngang qua trời.

“Cứu mạng”

“Nếu các người không buông tay ra, tôi nhất định sẽ báo công an”

Lâm Ngọc Linh vừa liều mạng giấy dụa, vừa gào thét đến khản giọng. Cố gắng cầu cứu, cũng hy vọng mấy người này có thể sợ hãi trước lời đe dọa của cô.

Nhưng đã khiến cô thất vọng rồi.

Ba người cười lạnh một tiếng, tiếp tục thô bạo xé áo sơ mi của cô ra.

Áo: Ác Lâm Ngọc Linh gần như sụp đổ, giống như một con thú khốn khổ tuyệt vọng thực hiện đòn phản kháng cuối cùng. Móng tay sắc nhọn của cô không cẩn thận làm mặt của một người trong đó bị thương. Sắc mặt đối phương lập tức trầm xuống, không chút do dự giơ tay lên.

“Bốp”

“Con đàn bà khốn kiếp, ngoan ngoãn một chút, nếu không tao sẽ giết mày”

Một cái tát này khiến tai của Lâm Ngọc Linh truyền đến tiếng ong ong, cơ thể mềm nhữn, tâm trạng tuyệt vọng hóa thành hai dòng nước mắt, từ đôi mắt vô thần từ từ lăn xuống.

“Tôi đến trước”

Vào lúc này, đột nhiên có một chuyện lạ xây ra.

Két”

Tiếng phanh gấp chói tai đột nhiên vang lên, sau đó là hai ánh đèn sáng rực.

Lâm Ngọc Linh nghe thấy có người hét lớn một tiếng “Ai?”

Giống như gặp được đường sống trong cõi chết. Cô vui mừng mở to con ngươi, hình ảnh trước mắt khiến miệng nhỏ nhắn của cô đã há thành hình chữ ‘O’.

Chỉ cách đó hơn ba mét, một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện như một vị thần. Hai người đàn ông vốn đang giữa chặt cô đã cầm gậy gộc và dao gọt hoa quả lên, mạnh mẽ, điên cuồng xông lên.

“Cẩn thận!”

Lâm Ngọc Linh vừa nói dứt lời thì người đàn ông đột nhiên di chuyển.

Với một cú quét chân dài dưới quần quân phục, một người lập tức bị quét ngã xuống.

đất, đôi giày nặng nề giảm lên mặt đối phương. Cùng lúc đó một tay khác của anh nắm lấy vai của một người khác hất mạnh, người đó ngã mạnh xuống mặt đất.

Mỗi động tác, mỗi bước di chuyển của anh, đều thực hiện một cách hoàn hảo phù hợp với ba chữ “nhanh, mạnh và chính xác”, đầy tính thẩm mỹ và bạo lực.

Hai tiếng kêu thảm thiết vang vọng phía chân trời.

Lâm Ngọc Linh quả thật rất muốn võ tay tán thưởng, cô vội vàng nhanh chân muốn chạy tới, nhưng người còn lại đã kéo cô lại, lấy con dao găm trong tay kề sát vào cổ cô.

“Không được nhúc nhích”

Lâm Ngọc Linh biết anh ta có ý định bắt cô làm con tin, cô đột nhiên trở nên lo lắng, cô nhất thời nóng nảy, đưa ra quyết định rồi dùng sức đạp mạnh vào chân anh ta.

Người nọ đau đớn, theo bản năng buông lỏng tay ra. Nhân cơ hội này, Lâm Ngọc Linh bỏ chạy, nhưng cô không phát hiện người phía sau đang nhếch miệng cười vặn vẹo. Dao găm trong tay anh ta giơ lên đâm về phía cô.

“Con đàn bà khốn kiếp.”

Lâm Ngọc Linh quay đầu lại, đôi mắt hoảng sợ dán chặt vào lưỡi dao sắc bén.

Trong nháy mắt, máu cả người cô dường như đều đã đóng băng.

Vào thời khắc quan trọng…

Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng cô, đối phương nhẹ nhàng kéo một cái, một hồi trời đất quay cuồng, sau đó cô rơi vào một vòng tay mát lạnh, thoát khỏi sự tấn công của con dao găm.