Chương 195: Vừa nấy anh vẫn luôn sợ hãi
“Không tốt” Annie trầm giọng nói, có lẽ chị sẽ vĩnh viễn không quên được dáng vẻ Lâm Ngọc Linh bị xé rách quần áo nằm trong lòng Chu Hoàng Anh: “Suýt tý nữa là bị cưỡng bức rồi”
Chung Thành không khống chế được bước chân mà lùi vê sau…
Sợ anh ta chịu không nổi, Annie vội vàng bổ sung thêm câu sau: “Nhưng em đừng lo, may mà đến cứu kịp thời, bây giờ người đã không sao rồi, nhưng người cứu Ngọc Linh lại là người mà không thể ngờ tới được”
“Ai?” Chung Thành hỏi.
“Thủ Trưởng, Chu Hoàng Anh” Annie trả lời từng chữ.
Chung Thành cực kỳ khiếp sợ: “Sao lại là anh ta, từ lúc nào mà Linh lại có qua lại với Thủ Trưởng?
“Chuyện này chị không rõ, e là muốn biết được đáp án cũng chỉ có thể đi hỏi Linh rồi: Anmnie cực kỳ tiếc nuối nhún nhún vai Tim Chung Thành đập mạnh, có thể xuất hiện đầu tiên ngay lúc cô xảy ra chuyện, xem ra quan hệ rất thân mật.
Lo nghĩ của anh về Lâm Ngọc Linh lại càng nhiều hơn rồi!
Bệnh viện.
Trần Tuấn Anh nghe được tin liền chạy tới trước tiên, khi thấy khuôn mặt lạnh lùng kia của Chu Hoàng Anh, anh ta liền lập tức lấy lòng, gào thét khóc lóc: “Ôi, anh, anh giết em đi! Đều tại em không tốt, em vì ham ngủ mà quên ngó chừng hành tung của chị dâu, hại chị ấy xảy ra chuyện!”
‘Bốp! Chu Hoàng Anh dùng một chân đạp anh †a ra, vẻ tàn bạo trên người vẫn không giảm đi chút nào, anh không nói một lời.
Trần Tuấn Anh bị đạp đến mức lồng ngực đau đớn, anh ta run rẩy quỳ ở đó, trong lòng âm thầm cầu nguyện Lâm Ngọc Linh đừng xảy ra chuyện gì, anh ta biết sự quan trọng của Lâm Ngọc Linh đối với anh, nếu như có điều gì ngoài ý muốn, thì không đơn giản chỉ là một cái đạp như vậy nữa.
Bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra một lượt cho Lâm Ngọc Linh, cuối cùng cũng đẩy cửa bước ra.
Chu Hoàng Anh đứng dậy khỏi ghế: “Sao rồi?”
Bác sĩ cung kính báo cáo: “Ngài Thủ Trưởng cứ yên tâm, trên người bệnh nhân ngoại trừ một ít vết thương do cọ xát ra thì không có gì đáng ngại, chỉ là vì sợ hãi nên chịu phải một ít kích thích, vì vậy mới dẫn đến bị hôn mê”
Nghe vậy sắc mặt Chu Hoàng Anh mới hòa hoãn lại không ít: “Ừm, vất vả rồi”
“Nên làm thôi, tôi lại đi khám cho bệnh nhân, đợi cô ấy tỉnh lại sẽ báo cho ngài Thủ Trưởng” Bác sĩ nói xong bèn vội vàng rời đi.
Cả người Trần Tuấn Anh đều thả lỏng, hai tay anh ta chắp thành chữ thập, cảm động khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng chị dâu cũng không sao rồi, huhuhu..”
Chu Hoàng Anh hơi dựa trên ghế, hai chân vắt chéo lên, anh không cảm xúc lấy một điếu thuốc trong túi áo ra hút, nhưng đốt rất nhiều lần mà vẫn không đốt cháy được, tỉ mỉ sờ một cái, sau lưng áo sơ mi của anh đều là mồ hôi ướt đảm.
Thì ra, vừa nãy anh vẫn luôn sợ hãi.
Ngay cả bản thân Chu Hoàng Anh cũng kinh ngạc về dáng vẻ hiện tại của mình, sống lớn đến chừng này, cho dù anh đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm tới mức nào, cho dù bom ở trước mặt anh, chỉ còn ba giây để chạy trốn thì anh cũng sẽ không có bất cứ dáng vẻ sợ hãi nào.
Nhưng lúc này, anh lại vì Lâm Ngọc Linh bị thương mà có loại cảm giác này.
Ánh mắt Chu Hoàng Anh cực kỳ âm trầm nhìn vào điếu thuốc kia, đôi mắt quyến rũ hơi khép, anh tưởng rằng bản thân có thể khống chế được tình cảm của mình đối với cô nhóc kia, nhưng hôm nay lại khiến anh hiểu được, mọi chuyện đã vượt ra sức tưởng tượng của mình rồi.
Nếu đã vậy, thì anh không định khống chế nữa, nếu đảm chìm thì cứ đảm chìm luôn đi.
Sau này anh sẽ không để cho cô phải chịu bất cứ một chút thương tổn nào.
“Chị Một tiếng kêu thảm thiết đáng thương vang lên, Lâm Ngọc Huy vừa bò vừa lần mà đến được nơi này của bệnh viện.
Y tá không vui mà chau mày trách mắng: “Im miệng! Nơi này là bệnh viện không phải nhà cậu, không được phép gây ồn ào!”
Lâm Ngọc Huy đè thấp tiếng nói, vội vàng hỏi y tá: “Chị Lâm Ngọc Linh của tôi sao rồi, chị ấy có bị gì đáng ngại không? Tôi là em trai ruột của chị ấy, nếu có cần truyền máu hay cung cấp khí quan gì đó thì tôi đều có thể làm được!”
Thấy cậu thật sự đáng thương, y tá bèn giúp cậu nhìn bệnh án, trả lời: “Yên tâm, chị cậu đã không sao rồi”