Chương 105: Đã khuya như vậy rồi, anh còn đi đâu?
Nguy hiểm đã qua, Lâm Ngọc Linh cởi bỏ bộ giáp trên người ra, tay đặt trước ngực thở hổn hển.
May thay…
Tắm xong, Chu Hoàng Anh mặc chiếc áo tắm bước ra khỏi phòng, nhìn thấy bóng lưng anh cô mở miệng định gọi anh, nhưng lời đến môi lại thôi.
Khuya như vậy rồi, anh còn đi đâu vậy?
Có khi nào đang giận mình không?
Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, là cô người hầu mà trước đây Chu Hoàng Anh dặn dò chuẩn bị những thứ đồ đem lên phòng cho cô, cô ta nhìn Lâm Ngọc Linh mỉm cười nói: “Cô Ngọc Linh, cậu chủ nhờ tôi đến giúp cô tắm gội”
Lời căn dặn của Chu Hoàng Anh?
Xem ra chưa đến mức tức giận.
Tâm trạng cô nhẹ đi rất nhiều, nhưng cô chỉ quen một mình, không có thói quen được người khác hầu hạ: “Cảm ơn, nhưng không cần, tôi có thể tự tắm được”
Người hầu cũng được Chu Hoàng Anh dặn dò trước đó, không nhất thiết phải phục vụ cho bằng được, nên cô ta không nài nỉ.
“Vậy Cô Lâm tắm rửa đi, có chuyện gì nhớ gọi tôi nhé.”
Sau khi đuổi người hầu đi, Lâm Ngọc Linh đợi Chu Hoàng Anh thêm một lúc nữa, nhưng không thấy anh trở về, cô cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân đi vào phòng tầm.
Đẩy chiếc cửa phòng tắm ra, trang thiết bị nội thất sang trọng xa hoa khiến cô sửng sốt.
Cả phòng tắm là sự phối hợp hài hòa giữa các sắc màu đen trắng xám, bàn trang điểm đều là đồ dùng đàn ông, thoạt nhìn đã biết cô là người đầu tiên bước vào cuộc sống của anh.
Cô đặt bộ đồ vệ sinh cá nhân màu hồng của mình bên cạnh đồ của anh, đưa tay cầm chiếc dao cạo râu, mô phỏng cái dáng điệu thường ngày của anh.
“Nghiêm! Chuẩn bị tư thế!”
Đó là cách anh quát mắng cô hôm nay.
Diễn được một lúc, Lâm Ngọc Linh cười khúc khích như một đứa trẻ, thấy bồn tắm đã xả đầy nước nóng, cô đỏ mặt cầm đồ của mình bước vào.
Bồn tắm của Chu Hoàng Anh có chế độ mát xa, cô năm trong đó một lúc, sự mệt mỏi của một ngày tan biến hết, mọi khớp cơ trên cơ thể cô được thư giãn.
Dần dần, cơn buồn ngủ ập đến, cô vô tình ngủ thiếp đi trong khi đang miên man nghĩ về Chu Hoàng Anh.
Không ai biết là, các vị khách dưới lầu đang tranh cãi Chu Hoàng Anh tắm xong thì bước xuống phòng khách, đúng như dự đoán, Chu Thẩm Ngôn và Sở Nhược Phi đang nghiêm mặt ngồi trên sô pha, châu đầu ghé tai thảo luận sôi nổi về một chuyện gì đó.
Nhìn thấy Chu Hoàng Anh đi tới, bọn họ ngừng nói chuyện, bộ dạng trong tư thế sẵn sàng chất vấn.
Chu Hoàng Anh liếc mắt hỏi: “Ông nội đâu rồi ạ?” Đây là cơ hội lớn nhất có thể uy hiếp anh thì ông nội lại vắng mặt?
Chu Thẩm Ngôn đáp: “Ông nội con ngủ “Nhóc con, con còn mặt mũi hỏi sao, hôm nay ông nội của con bị chọc tức đến nỗi bị lên cơn đau tim!” Sở Nhược Phi nói chêm vào.
Chu Hoàng Anh nhướng mày, anh không nghĩ tình huống lại nghiêm trọng đến mức này.
“Ông nội bây giờ thế nào ạ?”
Nói đến đây, Sở Nhược Phi thở phào nhẹ nhõm: “Không sao rồi, may mà cho uống thuốc kịp, cộng thêm Tạ Miên có chút hiểu biết về trị bệnh tim, tình trạng ông nội con đã ổn định trở lại”
“Là mẹ khó khăn lắm mới dỗ ông nội con đi ngủ, nếu không, con nghĩ ông có ở đây thì đêm nay con có được thoải mái như vậy không?”
Chu Hoàng Anh ngồi xuống sô pha, cánh tay đưa ra không trung, ngón tay chốc chốc lại gõ vào mép bàn, cánh môi mỏng mang một ý cười: “Mẹ à, có mẹ rồi thì không cần sợ ông nội nữa”
Sở Nhược Phi mà khóc lóc om sòm thì ngay cả ông nội cũng không làm gì đượ!
c “Tên nhóc này!” Sở Nhược Phi tức đến đỏ cả mặt, nói: “Rõ ràng là mẹ muốn tốt cho con, thôi bỏ đi, mẹ cũng không mong con cảm kích, đợi một chút! Con…Chỗ này bị sao vậy?”
Đột nhiên, ánh mắt của Sở Nhược Phi tập trung vào khuôn ngực của Chu Hoàng Anh, áo choàng tắm của anh được buộc lỏng lẽo vô tình làm để lộ quá nhiều, bao gồm cả dấu tay của Lâm Ngọc Linh trên ngực anh.
Chu Hoàng Anh khó chịu dùng tay kéo áo choàng tắm lại: “Không có gì đâu.”