Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 7: Bạn gái của tôi




Lúc đó Nhiễm Cách vừa tan sở, trời mưa tầm tã mà cô lại không mang theo ô nên đành ngồi đợi mưa tạnh dần.

Từ Uyển đến gần cô, có lẽ cô ta vừa thấy gì đó nên sượt qua tay Nhiễm Cách, hoàn hảo ngã xuống. Khuôn mặt nhăn nhó, tay ôm bụng, tay chống xuống đất, cô ta nhìn Nhiễm Cách với vẻ không tin nổi.

Nhiễm Cách nhíu mày, "Cô làm gì vậy hả?"

"Tôi... xin lỗi, xin lỗi. Tôi biết việc tôi là vị hôn thê của Kỳ khiến cô rất đau lòng. Nhưng mà tôi đang mang thai con của anh ấy... Tôi..."

Từ góc độ của Mặc Vô Kỳ có thể thấy Nhiễm Cách cố ý đẩy Từ Uyển ngã, rồi còn những lời van xin của cô ta làm hắn vô cùng tức giận với Nhiễm Cách.

Đến đây thì tai nạn đó xảy ra...

Trước mặt Nhiễm Cách tối sầm.

Hoa Nguyệt Dã không đeo kính, anh chắn Nhiễm Cách sau lưng mình.

Đôi mắt thâm trầm khẽ nheo lại, tựa như chứa đựng sát khí trong đó, lướt qua Từ Uyển làm cô ta khẽ sợ hãi rồi dừng lại ở người Mặc Vô Kỳ.

Hoa Nguyệt Dã thầm chê mắt thẩm mỹ của Tiểu Cách nhà anh. Rõ ràng anh đẹp trai hơn hắn ta, giàu có hơn, tính cách tốt hơn hắn. Tại sao cô lại chọn hắn chứ?

"Hoa Nguyệt Dã, anh làm gì vậy?" Nhiễm Cách nhíu mày, cô bước lên một bước sóng vai với anh.

Hoa Nguyệt Dã nheo mắt, anh nhếch môi, "Anh đang nhìn người quen của em."

"Họ không phải là người tôi quen." Nhiễm Cách lạnh lùng phản bác.

Nói rồi cô liền nhìn sang Hoa Nguyệt Dã, hơi cau mày, "Kính của anh đâu?"

Hoa Nguyệt Dã lấy mắt kính từ trong túi quần, "Bị bẩn rồi."

Nhiễm Cách liếc anh, cô chợt buột miệng, "Để tôi lau cho."

Hoa Nguyệt Dã vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, người ngoài thấy là vậy. Nhưng Nhiễm Cách ở khoảng cách gần, cô có thể thấy những cảm xúc dao động nơi đáy mắt anh.

Nhiễm Cách lấy mắt kính từ tay anh, cẩn thận dùng áo mình lau lau kính, thái độ hết sức chuyên tâm. Mà Hoa Nguyệt Dã lúc này lại đứng rất gần cô, anh không cần nheo mắt để nhìn, chỉ thấy ý cười tràn ngập trên khuôn mặt anh. Hai người bọn họ hoàn toàn coi Mặc Vô Kỳ và Từ Uyển là không khí.

Sắc mặt Mặc Vô Kỳ hơi khó coi, hắn muốn vào trong nhưng Từ Uyển lại níu tay hắn, cô ta ậm ừ mở miệng:

"Ừm, Nhiễm Cách à, đây là bạn trai của cô sao?"

Nhiễm Cách hơi dừng động tác tay, Hoa Nguyệt Dã nghe vậy ý cười ở khoé môi càng sâu hơn. Vì không có mắt kính nên anh gần như biến thành người khác. Bá đạo, lạnh lùng, rất sắc bén.

Hoa Nguyệt Dã bá đạo vòng tay ôm lấy chiếc eo thon gọn của Nhiễm Cách, hơi cúi đầu, chóp mũi của anh nhẹ nhàng cọ sát vào gò má láng mịn của cô.

"Cô ấy là bạn gái của tôi."

Từ Uyển nghe Hoa Nguyệt Dã đáp lại mình, mắt sáng lên. Cô ta lớn gan hỏi tiếp:

"Vậy hai người có tính tới chuyện kết hôn không? À... tháng ba năm sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới. Hai người nhất định phải tới đó nha."

Rõ ràng là không liên quan gì đến nội dung Từ Uyển đang nói đến nhưng Nhiễm Cách hiểu rằng, cô ta đang khiêu khích cô, ý rằng quan hệ giữa cô và Hoa Nguyệt Dã sẽ chẳng đi tới đâu.

Nhiễm Cách cảm thấy tim mình nhói đau, chuyện tình yêu không thể quên được nhanh như thế.

"Hiện tại cô ấy là bạn gái của tôi, sau này sẽ là vợ của tôi và là mẹ của con tôi. Còn hôn lễ của cô..." Hoa Nguyệt Dã nhếch môi.

Dù giọng của anh lạnh lùng, trong trẻo nhưng Nhiễm Cách vẫn có thể nghe ra sự dịu dàng trong đó, trái tim cô khẽ run lên.

"... tại sao chúng tôi phải tới?"

Nhiễm Cách ngạc nhiên nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh lúc nào cũng nhìn mình bây giờ lại càng thêm sáng khi cô nhìn lại anh.

Mặc Vô Kỳ cảm giác người Từ Uyển run rẩy, hắn ta lạnh nhạt lên tiếng, "Xin thứ lỗi, hiện giờ vợ tôi đang mang thai không thể đứng lâu được."

Nhiễm Cách tự tay đeo kính lại cho Hoa Nguyệt Dã, cô hơi kinh ngạc trước người đàn ông biến đổi ba trăm sáu mươi độ trước mặt.

"Tiểu Cách, em đừng nhìn nữa, anh rất muốn hôn em đó." Hoa Nguyệt Dã bất mãn nói, người ở trước mắt mà không đè ra ăn được, đã vậy còn gặp phải bạn trai cũ của cô ấy.

Nhiễm Cách trừng mắt, cô hơi nóng mặt. Vì để che giấu sự bối rối nên đành kéo tay Hoa Nguyệt Dã vào trong.

"Anh muốn đứng đây ăn cơm sao? Đi thôi... Này!"

Hoa Nguyệt Dã kéo cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô. Mà Nhiễm Cách thì đã đơ ra, môi cũng hé mở thừa cơ cho lưỡi anh tiến vào trong.

Vì hôn nên anh đành tháo mắt kính ra. Thầm nghĩ sau này sẽ đi chữa trị cho mắt hết cận nếu không sau này hôn cô lại bất tiện như vậy.

Nhiễm Cách hoàn hồn, cô đỏ bừng mặt, đôi mắt mở lớn hết cỡ phản chiếu hình ảnh của Hoa Nguyệt Dã. Lông mi anh dài, nhưng không quá mức như con gái, lông mày rất rậm, hơi nhếch lên lộ sự kiêu ngạo.

Hoa Nguyệt Dã nhíu mày khi cô thẫn thờ, anh mở mắt nhưng vẫn hôn cô. Mắt anh rất sâu, như vực thẳm không thấy đáy, cuốn cô vào trong, đắm chìm trong bóng tối của nó.

"Thật không biết xấu hổ."