Trần Tuấn Anh ngẩn người.
Sau đó gãi sau gáy cười nói: “Cũng đúng.
Cô ấy đối với anh rất lạnh lùng”
*.Cô ấy không có”
Haiz.
Đáng thương quá, đáng thương quá.
Từ xưa đến nay, người yêu khi lạnh lùng cũng sẽ là người lạnh lùng nhất Trần Tuấn Anh bĩu môi lắc đầu, xem em gái nhà họ Tạ kia kìa, rồi cũng xem đại ca nhà anh ta kìa, yêu đến chết đi sống lại cái gì chứ? Biển yêu không bến, quay đầu lại có gặp bờ không?
Chậc chậc chậc.
Hồ Chí Minh, quân khu Mạc Vinh Thành căng cung bản một mũi tên nhắm đến hướng hồng tâm của tấm bia.
Bản trúng tâm bia “Tài bản cung của anh quả là càng ngày càng ốt rồi, cậu chủ” Minh Trí dẫn theo một nhóm quân nhân tiến lên trước.
“Đây là văn hóa truyền thống của dân tộc Không thể để bị mai một ở thế hệ của chúng ta được” Mạc Vinh Thành cười đem hạ cung xuống: “Trí, cậu thử chút không?”
“Tôi không được đâu.
Từ bé đã không hứng thú với bộ môn này rồi”
Mạc Vinh Thành đang muốn khuyên nữa thì một quân nhân vội vội vàng vàng chạy tới: “Báo cáo Thủ trưởng, có một người phụ nữ khắp người đều là máu ngã ở cửa quân khu của chúng ta!”
“Phụ nữ?” Minh Trí sửng sốt một chút.
“Dạ, xem từ vóc người và tướng mạo, hẳn là tiểu đội độc lập gần đây ở biên giới.
Nhưng sao lại chạy đến chỗ chúng ta, thì không biết”
Phụ nữ… Tiểu đội độc lập.
Hô hấp của Mạc Vinh Thành trở nên căng thẳng, chẳng lẽ là cô ấy?
“Mau gọi quân y đi!” Anh ta bối rối.
“Dạt “Cậu chủ, cậu biết cô ấy?”
“Có thể là Vũ Hồng Hoàng”
Nghe được cái tên này Minh Trí cũng sững SỜ: “Vũ Hồng Hoàng? Cô ấy làm sao lại đến Hồ Chí Minh? Không, cô ấy tại sao lại ở khu vực biên giới? Cô ấy không phải ở thủ đô hay sao?”
Nói đến vẫn là lỗi của anh ta Mạc Vinh Thành lắc đầu một cái: “Chuyện của lúc đó không nhắc tới.
Mấu chốt bây giờ là cô ấy thương thế như thế nào, thông báo tất cả mọi người, huấn luyện xế chiều hôm nay tạm thời hủy bỏ.
Tất cả mọi người tự do hoạt động, cậu cũng ở lại nơi này đi”
“Dạ, cậu chủ.”
Minh Trí cùng những quân nhân sau lưng anh †a, đồng loạt hô.
Mạc Vinh Thành gật đầu rời đi.
Bệnh viện quân khu.
“Đang giải phẫu” này luôn sáng đỏ.
Mạc Vinh Thành đứng ở hành lang dài bên ngoài phòng giải phẫu, gió lùa vào ô cửa sổ rộng mở, thổi phần phật ống tay áo của anh ta.
Sắc mặt anh ta vốn tái nhợt, sau khi bị gió lùa lại càng †ỏ ra yếu ớt.
Cả khuôn mặt trắng như tờ giấy, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc.
Ba giờ sau.
Đèn tắt.
“Vết thương của cô ấy không phải là vấn đề lớn”
Bác sĩ trông coi đi ra khỏi phòng giải phẫu, đẩy mắt kiếng một cái.
“Vất vả rồi, Đinh Phong.”
Người đàn ông lắc đầu một cái, cầm báo cáo lạnh giọng đọ: u cô ấy có dấu hiệu bị va đập mạnh.
Cánh tay, bắp đùi, xương sườn có nhiều chỗ bị gãy.
Bụng, thân trên, cố chân, khắp nơi đều có vết thương.
Trong đó có một chỗ đạn bắn suýt thì vào chỗ hiểm.
Những vết thương khác cũng ở rải rác quanh vùng nguy hiểm, não chấn động nhẹ.
Mất nhiều máu.
Hơn nữa, cô cấy còn có thương tích cũ, nếu không may sẽ tạo thành máu đông trong đầu, trở thành người không có tr giác.
“Còn bây giờ thì sao?” Mạc Vinh Thành sốt ruột, Là ai khiến cô ấy bị thương thế này?
Đỉnh Phong lật tới trang kế tiếp: “Nhưng trong đầu không thấy rõ ràng cục máu đông, hẳn không bao lâu là có thể tỉnh lại rồi.
Chẳng may lại bị giống như ngày hôm nay, hoặc là bị thương nhẹ cũng có thể dẫn đến tổn thương vùng thần kinh đại não.
Nếu như thế thì sẽ hôn mê sâu, dẫn đến sống thực vật đấy: “… Anh lần sau nói chuyện nói một lần cho.
xong luôn được không?”
“Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp”
“Tôi chưa từng nghe qua loại thói quen nghề nghiệp này”
“Thói quen, thói quen mà”
“Đinh Phong!”
Người đàn ông nhún vai một cái: “Đi trước”
Mạc Vinh Thành nén giận.
Hai mười mấy năm qua, anh ta không lúc nào không muốn gõ đầu người này ra để xem thử bên trong đầu óc anh ta rốt cuộc là chứa cái tạp nham gì mà lại có năng lực khiến anh ta mang vẻ ngoài đạo mạo bên trong bại hoại như thế!
Năm giờ sau ‘Vũ Hồng Hoàng mở mắt.
Cô ấy theo bản năng giơ tay lên muốn phòng vệ, nhưng đụng đến vết thương, ngược lại hít một hơi khí lạnh.