Sợ nhất chính là giống như bây giờ.
Bị một lệnh truy nã hạn chế phạm vi hoạt động, chỉ có thể trốn ở chỗ khỉ ho cò gáy này làm người ẩn cư.
Lâm Ngọc Linh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong đầu rất bức bối: “Sư phụ, tôi đi chung quanh một chút, nơi này phong cảnh không tệ.”
“Cẩn thận”
” Được”
Núi này thật là đẹp mắt.
Nước cũng rất trong.
Nếu như có thể, người khi còn sống từ nơi này bắt đầu, trở lại nơi này kết thúc, dường như cũng không có gì không ổn.
Lâm Ngọc Linh đi lung tung không mục đích, thỉnh thoảng dùng nhánh cây gảy la làm ký hiệu dọc đường đi, tránh cho mình bị lạc đường.
Đi một lúc, chợt phát hiện có một đốm sáng mờ mờ.
Nơi này… Còn có người khác nữa sao?
Cô tò mò né người qua một thân cây, tò mò nhìn về bên phía có ánh sáng.
“Hừ, khụ, tôi, tôi chính là muốn nói với anh..”
“Tôi tên là Leo”
“Vậy tôi “Đại ca”
“Dạ, đại ca! Chúng tôi quan sát được dạo gần đây Chu Hoàng Anh hình như rất ít đến công ty.
Thậm chí còn bàn giao lại phần lớn chuyện trong công ty giao lại cho người khác quản lí.
Gần đây, giá cổ phiếu của tập đoàn Bảo Thắng cũng sụt giảm đột ngột.
Nói không chừng không cần anh xuất thủ, anh ta cũng tự mình diệt vong.”
Leo?
Là, Thẩm Minh sao?
Anh ta tại sao lại ở đây?
Lâm Ngọc Linh hoài nghỉ mình nghe lâm tên, muốn cẩn thận nghe kĩ hơn một chút.
Nhưng không ngờ, chân đạp phải một đống lá khô rụng, phát ra tiếng vang lạo xạo.
Lập tức, tầm mắt của Leo nhìn sang hướng của cô, tiện tay lượm một cục đá ném về phía cô.
Tiếng xé gió vun vút.
Hòn đá đập lên gò má, Lâm Ngọc Linh bất đắc dĩ né người, tránh thoát công kích.
Vì thế, cô cũng lộ ra người từ phía sau cây.
“Nai con…” Leo nheo lại con mắt dài, tà mị cong môi lên: “Sao cô lại ở đây?”
“Vừa văn tôi cũng muốn hỏi cái vấn đề này, anh lại muốn làm gì Chu Hoàng Anh?”
“Anh ta không phải làm hại mẹ cô chết, làm em trai cô mất tích sao? Sao thế? Cô vẫn còn quan tâm đến anh ta?”
“Anh, anh nói em trai tôi bị gì?” Lâm Ngọc Linh nhìn chảm chẵm anh ta.
“ð? Cô vẫn không biết sao? Ngay ngày hôm qua, chuyện lớn lắm, em trai cô dùng súng khống chế đưa một cô gái ra khỏi quân khu.
Có điều, tôi lại nghe nói, hết thảy mọi việc hình như là do Tiêu Thành Đạt bày mưu tính kế thành.”
Leo không nhanh không chậm đứng dậy.
Lời trong lời ngoài, đều mang một loại cảm giác mị hoặc.
Anh ta trong lúc giơ tay nhấc chân, phẳng phất như là có cám dỗ vậy, vẻ gian ác mê hoặc lòng người, chuyển động nhẹ nhàng như không có trọng lượng.
Yêu khí Rõ ràng không mùi vị gì, nhưng Lâm Ngọc Linh có thể cảm giác được, trên người anh ta tản mác ra một loại mùi đặc thù.
“Anh có ý gì?”
“Nai con, là cô hỏi tôi mà, thế nào lại biến thành tôi có ý gì rồi?”
Leo chậm rãi tháo xuống mặt nạ trên mặt.
Lần đầu tiên Lộ hoàn toàn khuôn mặt mình ra cho người khác nhìn.
Lâm Ngọc Linh trợn to cặp mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn người trước mặt: “Anh, anh… Chu Hoàng Anh?”
Cô sớm biết anh ta và Chu Hoàng Anh có chút giống nhau.
Nhưng lại không nghĩ rằng sau khi gỡ mặt nạ xuống, hai người lại giống nhau đến như vậy.
Thậm chí có thể nói là giống như đúc!
Không, không giống, khí chất của hai người không giống nhau.
Thẩm Minh giống như là thời tiết nhiều động ngoài khơi sâu, gieo họa cho người ra biển.
Chu Hoàng Anh thì giống như là thần mang theo lôi phạt.
Cho dù là mặt giống nhau Nhưng là hai loại ý vị hoàn toàn bất đồng “Thấy gương mặt này, thì cô hẳn phải biết lời tôi nói không phải là giả rồi nhỉ” Leo cười đeo lại mặt nạ: “Tôi cứ đeo mặt nạ thì hay hơn.
Tránh cho cô sợ hãi.”
“rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì, cậu ta thất vọng “Em trai tôi với anh rể của mình.
Cho nên phải chạy trốn Trước khi đi dĩ nhiên sẽ chọn một người để liên lạc, mà Tiêu Thành Đạt lần đến quân khu trước đó có cho cậu ta số điện thoại của mình, cho nên…
Người trong quân khi không tìm ra, mà cũng không cách nào tìm được cậu ta.”
“Tiêu Thành Đạt, là một chuyên gia phản trinh sát’ Leo vừa nói chuyện, đã tới bên người của Lâm Ngọc Linh từ lúc nào.
Anh ta cúi người xuống, đưa tay ra vào ngồi đi, nai con thân ái”