Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 740: Chỉ Mong Ngàn Vạn Lần Đừng Xảy Ra Chuyện






Trần Tuấn Anh bày ra vẻ mặt khó coi, nặng nề ném điện thoại vô tuyến xuống.
Chơi cái gì thết Nếu như chị dâu thật xảy ra chuyện gì, Thủ trưởng chắc chắn sẽ không làm chức này nữa.
Trần Tuấn Anh phiền não “Nếu như là Lâm Ngọc Linh muốn tự mình đi.
Hay anh cứ yên tâm đi.

Từ trước tới giờ cậu ấy không làm chuyện mình không nắm chắc.

Giống như trước đây từ lúc đi thi đến khi ra nhà ăn, cậu ấy đều có kế hoạch tính trước hết rồi.


Hơn nữa, Thủ trưởng cũng để cậu ấy đi, nhất định là cậu ấy có kế hoạch tố “Anh biết, nhưng lỡ xui xẻo chị dây bị thương, Chu Hoàng Anh tuyệt đối sẽ từ chức, anh bây giờ đã không làm được gì, nết …Ô Quân khu còn không phải sẽ loạn sao?
Hà Thanh Nhàn nhẹ ôm lấy eo của anh ta, đầu tựa vào trên vai anh ta: “Sẽ không đâu.”
Nói đến kì quái Vốn là trong lòng xao động.
Bởi vì một câu nói như vậy của cô, mà trong nháy mắt bình tĩnh lại Hy vọng, là ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì Chu Từ Danh Nam.
Ba mươi tuổi.
Người Kim Tỉ, thường ở Kim Phủ.
Yêu thích là tập thể dục và hát KTV, có tính kích động rất nhẹ, tiền án vô số, trong đó bán ma túy là chủ yếu.

Dị ứng xoài rất nặng.

Thích màu xanh da trời, nhưng có chứng sợ hãi biển sâu, đã từng ngất xỉu trên tàu thủy.
Lúc Lâm Ngọc Linh xếp hàng mua nước xoài, không ngừng nhớ lại đặc thù của đối tượng tình nghỉ có liên quan đến cuộc đuổi bắt lần này của quân khu Nói đến đây, người Kim Tí… Hình như, Trịnh Thành Nam cũng là người Kim Tí, chẳng lẽ giữa bọn họ còn có liên hệ gì?
Đang lúc suy nghĩ sâu xa thì đã đến phiên cô, Lâm Ngọc Linh chỉ vào một loại nước xoài lớn: “Lấy cái này”
“Cô ơi, con mắt cô thật tinh tường.

Đây là món nước hạn chế chúng tôi làm, chỉ có một trăm phần thôi”
“Ồ? Vậy tôi mua là phần thứ mấy?”

“Trước có một người đàn ông mua hai mươi phần.

Trước đó bán ra sáu mươi mấy phần, cho nên ít nhất cô cũng là phần thứ tám mươi hoặc hơn rồi: Hai mươi phần?
Lâm Ngọc Linh chau mày có chút bất ngờ.
Người nào lại uống nhiều nước xoài như vậy?
Cũng thật là kỳ quái.
Khi cô nhận lấy nước xoài rời đi, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô dừng bước lại, ở trong cửa hàng tìm một chỗ có thể nhìn thấy đối tượng tình nghỉ mà ngồi xuống, nhận điện thoại: “Xin hỏi ai đó?”
“Tôi” Giọng của Tiêu Thành Đạt từ kia bên truyền tới, “Còn chưa xong nữa à?
“Trong phòng vệ sinh đông lắm.

Trời ạ, còn lâu mới tới lượt t “Ừ, nhanh lên một chút”
“Biết rồi”
Lâm Ngọc Linh cúp điện thoại di động liếc nhìn thời gian, từ lúc cô rời đi khỏi chỗ của Lục Vương và Tiêu Thành Đạt đến bây giờ, cũng chỉ chừng mười phút, nói là xếp hàng đông, ấy cũng dễ hiểu, chỉ cần bọn họ không vào nhà vệ sinh nữ: là đươc.

Có điều, cô cuối cùng là lừa sư phu…
Sau khi thở dài một hơi, cô đứng dậy, dựa theo kế hoạch, đi đến hướng của đối tượng tình nghi.

Hắn mặc áo choàng dài màu nâu sậm.


Giày da lau rất sáng nhưng đế giày lại có dấu vết bùn đất.
Bắp chân không có rõ ràng dấu vết khác thường, chứng tỏ hắn không giấu vũ khí vào bắp chân, càng có khả năng là đeo bên hông, hoặc cột trên cánh tay.

Hẳn nhìn không giống người thuận tay trái cho nên khả năng cột vào tay là không lớn Lâm Ngọc Linh cố ý bày ra bộ dạng rất ít mang giày cao gót, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước.
Dọc theo đường đi cũng đụng vào không ít người, cũng rất lễ phép nói xin lỗi với họ.
Những người đỏ nhìn cô tuổi tác còn nhỏ, gò má hồng hồng, một bộ dáng vẻ rất ảo não cũng đều không nói gì mà ôn nhu nhắc nhở bên cạnh cô có lan can, cô cũng nhất nhất nói cảm ơn.
Sau khi đụng vào một người khác nữa, Lâm Ngọc Linh nhìn thấy tầm mắt của Chu Từ Danh hướng tới mình, cô cúi đầu: “Thật xin lỗi, hôm nay là lần đầu tiên tôi đi giày cao gót…
“Không có sao, em gái nhỏ, em nắm vào lan can cho chắc đừng để ngã” Một người đàn ông lớn tuổi hơn cô, sau khi lắc đầu nói còn đỡ cô một cái Lâm Ngọc Linh khôn khéo gật đầu, bước lại gần Chu Từ Danh một bước.
Đúng lúc này, chớp lấy thời cơ.
Cô cố ý trặc chân một chút.
Nước xoài trong nháy mắt đổ hết ra ngoài, mà ngón tay cô đụng chính xác vào bên hông của Chu Từ Danh Kim loại lạnh như băng!
Sắc mặt cô trong nháy mắt trở nên tái nhợt: “Anh… Anh…”