Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 739: Em Nhất Định Phải Chọc Tức Anh Như Vậy






“Tôi cho là anh sẽ quan tâm đối tượng tình nghi hơn.

Thời giờ mà anh và tôi phung phí ở đây, nói không chừng sẽ có người vô tội bị thương hại đó?
“Quân khu nhận được vụ án, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không dễ dàng động thủ” Chu Hoàng Anh bấu chặt eo cô: “Huống chỉ, điều tôi quan tâm, cho tới bây giờ là em”
Cho tới bây giờ là em.
Lâm Ngọc Linh đứng yên không nhúc nhích.
Ngón tay bồng cứng đờ.
Cách hồi lâu mới lạnh giọng cười một tiếng, đẩy anh ra: “Thủ trưởng Chu Hoàng Anh nói lời ngon tiếng ngọt nhiều như vậy, khó trách số đào hoa không tệ.


Nghe nói gần đây ngài liên tục lên hot search.

Sao thế, lại có cái gì chạy ra ngoài sao?”
“Em nhất định phải chọc tức anh như vậy?”
Người đàn ông tưởng vô cùng tức giận ngược lại cười.

Cô chạy, anh liền đuổi theo.

Cô tránh thoát, anh liền kéo trở về lần nữa Hai người “chơi” quá kinh khủng “Là tôi chọc anh hay là anh không chịu tha cho tôï? Tôi có thể nói xin lồi với anh, không chút do dự hỗ trợ phá án, nhưng cũng chỉ có như vậy thôi”
“Lý dot” Anh gầm nhẹ, “Bởi vì anh vô tâm vô tình?”
“Không, là tôi sai, tôi vĩnh viễn không có cách nào… tin tưởng anh một lần nữa.”
Một lần nữa, Lâm Ngọc Linh tìm được sơ hở trên người Chu Hoàng Anh.
Rất dễ dàng thoát khỏi cảnh bị anh ôm trong ngực.
Đồng thời đưa một tai nghe bluetooth cho anh: “Trên người tôi mang theo máy nghe lén, nếu như tôi nói ‘Được, tôi không động, anh có thể dẫn người tới.

IP ở mặt bên của tai nghe bluetooth.
Anh dùng điện thoại di động xác định vị trí là được”
“Em định làm gì?”
Người đàn ông thở dài giống như chiến bại vậy, ngón tay dài nản giữa hai đường chân mày.
“Trong tài liệu có nhắc, hắn ta dị ứng xoài.


Tôi chỉ cần mang một ly nước xoài, lúc đi ngang qua người hắn, cố ý đụng vào, sau đó tìm tới súng hay thứ vũ khí gì đó bên hông hẳn ta.

Đây là cách thích hợp nhất để có thể tiếp cận hẳn ta.

Ở đây có nhiều người, hắn ta không thể nào trực tiếp ra tay với tôi được mà sẽ dẫn tôi đi, thế càng có lợi cho ngụy trang của hẳn ta”
Mạch lạc rõ ràng.
Không có chỗ gì sơ hở.
Đây là chiến thuật tâm lý rất thường gặp.
Dùng thứ đối phương ghét nhất để thu hút au đó bất ngờ không kịp đề phòng đến gần, một lần nữa khiêu chiến ranh giới cuối cùng Sau đó dùng thứ đối phương ghét đụng chạm đến ranh giới cuối cùng của đối phương, cho dù là người bình thường cũng sẽ khó mà tiếp nhận, chớ nói chỉ là kẻ trên người mang súng ống, vốn cũng là người rất bạo lực.
Mà lúc hẳn muốn giết người không hiểu chuyện trước mặt này, cũng sẽ phải cân nhắc đến yếu tố ngoại cảnh.

Chỉ cần hắn ta suy xét, sẽ chắc chắn ép người ra khỏi trung tâm thương mại.
Kế hoạch hoàn mỹ không sứt mẻ.
“Anh ta dạy?” Chu Hoàng Anh cười gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng nhưng lạnh lếo: “Rất khá, thực sự rất khá.”
“Sư phụ dạy tôi rất nhiều thứ.”
“Bao gồm cách xa anh, phải không?”
Lâm Ngọc Linh ngần ngừ chốc lát, cuối cùng nhỏ giọng nói ra một tiếng “Đúng”
“Ha, đã như vậy, em tốt nhất nên cầu nguyện tôi sẽ không dùng cái chết của em để đổi một cái huy chương”
Nếu như có thể chết vì anh.

Nếu như có thể chết ở trước mặt anh.
Nếu như có thể trước sự quan tâm chú ý của tất cả mọi người, vinh quang chết trong hành động.
Cũng không có gì không thể.
Lâm Ngọc Linh gật đầu, xoay người đi.
Chu Hoàng Anh nhìn lưng của cô, lãnh ý trong mắt từ từ phai đi, chỉ còn lại lo âu cùng một tia thua cuộc.

Anh từng cho là, gặp lại cô ấy rồi, nhất định là không chút biểu lộ quá phận nào, hoặc là dù cô ấy có như thế nào, anh cũng sẽ không phối hợp mà thay đổi nữa.
Nhưng không nghĩ tới Cô ấy như anh túc, kéo anh – người trúng độc của cô, lại một lần nữa lún sâu bên trong.
“Thủ trưởng, đã phong tỏa khu B” Điện thoại vô tuyến truyền tới tiếng nói.
“Tất cả nhân viên nghe lệnh, án binh bất động’“
“Nhưng…
“Cô ấy sẽ có cách.”
Đơn qiản cũng không có nói rõ ‘cô ấy” ở đây là ai Lại khiến cho tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến Lâm Ngọc Linh.
“Chúng ta nghe chị dâu?” Giọng Trần Tuấn Anh truyền ra từ trong điện thoại vô tuyến: ‘Anh điên rồi? Lần này tin tức là từ Trịnh Thành Nam kia đào ra, người này hung tàn đến độ chúng ta theo đuổi bốn ngày bốn đêm, bị thương bảy anh em đói Đại ca! Anh để chị dâu đi?”
“Cô ấy muốn cùng tôi vạch rõ giới hạn, tôi tất nhiên tác thành cho cô ấy”