Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 727: Dốc Hết Tất Cả Những Gì Có Thể Mà Dạy Cô






Lục Vương nghĩ đến những ngày qua Lâm Ngọc Linh cần chặt môi, dầu có chết cũng cứng rắn chịu đựng, vượt qua huấn luyện về kỹ năng, còn khiêu khích sức lực của Tiêu Thành Đạt không đủ.
Cô cũng là người đầu tiên mà Lục ‘Vương thấy khi ở trong tình huống mệt muốn chết có thể dỗi ngược Tiêu Thành Đạt mà vẫn được anh ta khen ngợi Cũng khó trách, cô là người đặc biệt “Các người cũng đừng quan tâm nhiều như vậy.
Tóm lại, cứ chiều cô ấy như chiều bà cô trong nhà là được.” Lục Vương vung tay lên: “Tôi lên đài quan sát ngắm sao.

Các người nhớ tăng cường phòng vệ, đừng để cho Chu Hoàng Anh có cơ hội gây chuyện”
“Dạ, cậu chủ Lục Vương”
Haiz, rõ ràng là học trò của cả hai người.
Nhưng anh ta mãi vẫn không có c7 hội dạy cái gì hết, Chẳng lẽ dạy Lâm Ngọc Linh coi bói? Sau đó tính xem bát tự của cô với Chu Hoàng Anh là mấy trăm năm khó hòa hợp?
Lục Vương sờ mũi, rùng mình một cái.


Bỏ đi, tốt hơn hết là đừng có đi nhiều chuyện.

Chuyện cũng đủ rắc rối nhiều rồi.
Anh ta vẫn cứ là đi ngắm sao quan sát thiên tượng thôi.
Tầng hầm dưới đất Lâm Ngọc Linh theo Tiêu Thành Đạt đi vào trong một khu vực vô cùng đơn giản.
Nơi này ngoại trừ bàn máy tính, cũng chỉ còn một ít đèn cùng giấy bút.

Một đống lớn các loại lĩnh kiện ở trong hộp được sắp xếp theo thứ tự, chỉnh tề treo ở một mặt vách tường.

Một cánh tay người máy cơ giới đủ cao, đứng ở chân tường, tùy lúc chờ điều khiển.
Nơi này rõ ràng không có vật gì ngăn che, nhưng nhìn một lần cũng không nhìn được đến cuối.
Lớn đến mức làm người ta tức lộn ruột.
“Sư phụ, nhiều linh kiện cùng dụng cụ như vậy, để ở chỗ xa thể kia, đi tới cũng mất một, hai phút rồi.

Sao anh lấy được chứ?” Lâm Ngọc Linh dài cổ nhìn.

Nhưng vẫn không khó nhìn ra bức tường treo đồ đó rộng và cao đến độ nào.
“Có người máy” Tiêu Thành Đạt chỉ lên cái điều khiển từ xa trên bàn: “Đi tìm hiểu thao tác đã.
“…Bộ điều khiển từ xa là đông bộ hay sao?”

Cô nuốt nước miếng một cái “Toàn bộ đều là người máy?” Cô lại nuốt nước miếng một cái sừt Nuốt đến ngụm nước bọt thứ ba, Lâm Ngọc Linh cũng không biết phải phản ứng như thế nào nữa.

Cô cười khổ, liếm môi, căn răng nói: “Không phải là bộ điều khiển từ xa hay sao? Làm hư rồi thì anh sửa!”
Vừa nói, vọt tới trước bàn bắt đầu nghiên cứu.
Tiêu Thành Đạt rất tán dương dũng khí này của cô, ngẩng đầu nhìn lên, chú ý thời gian một chút.
Với thao tác của Lâm Ngọc Linh, người máy bắt đầu hoạt động.
Ban đầu cô cho là, chỉ cần biết rõ bộ điều khiển từ xa này, đối ứng với người máy kia là được.

Nhưng bắt tay vào làm một lúc mới phát hiện.

Nếu như muốn cầm một vật từ khu B tới thì phải cho người máy vận chuyển cho khu A trước.
Mà trong quá trình này, có vô số loại tổ hợp sắp hàng.
Cho dù cô hiểu tất cả về bộ điều khiển từ xa, cũng không có cách nào làm việc chính xác.
Biến thái!
Cô không kiềm được mắng sư phụ nhà mình trong lòng một câu.
Người kiểu gì, mới có thể thiên tài đến mức biến thái như vậy làm ra loại hệ thống này?
“Sư phụ, tổng cộng anh có một trăm hai mươi bảy người máy, chia thành bảy khu lớn từ A đến G.
Trong đó, mỗi một khu lại chia thành 12 phân khu nhỏ.

Trong 12 phân khu có 12 bức tường khác nhau và 7 cái bàn.


Bây giờ anh nói cho tôi nghe chút, tổng cộng tôi phải nhớ tổng cộng là bao nhiêu thứ tự đây?”
Sau khi Lâm Ngọc Linh nhận thức rõ tình hình thực tế, mặt đầy tuyệt vọng ngửa đầu nhìn Tiêu Thành Đạt đang táy máy làm chương trình máy vi tính.
Hơn nữa, chỉ như vậy thôi, cô vẫn chưa có tính hết số hàng, cột trên vách tường nữa.
“127 nhân với 7, cộng 12, nhân với 12 cộng 7”
Người đàn ông không dừng lại một giây, nói ra câu trả lời Lâm Ngọc Linh Nói một hồi Cứ như là 127 nhân với 10 cũng đã đủ khiến cô đau đầu muốn linh kiện E ở khu F, tổ 3, vách tường số 4, hàng số 12”
“Gi”“
“Cô chỉ có ba phút”
“…Sư phụ, anh có khả năng sắp mất học trò rồi đó.” Lâm Ngọc Linh kêu rên một tiếng, bắt đầu làm việc với bộ điều khiến từ xa.
Tiêu Thành Đạt dành ra một chút xem xét thời gian.
Đây là khiêu chiến chính thức đầu tiên mà anh ta cho cô.

Nếu như cô có thể hoàn thành.
Không, cứ cho là cô không thể hoàn thành, thì từ hôm nay trở đi, anh ta cũng sẽ dốc hết tất cả những gì mà anh ta có thể để dạy cho cô.
Còn hơn.