“Không dám”
“Cô mà cũng không dám à? Ừm? Cô thật sự.
nghĩ cô vì tôi mà bị thương thì tôi không dám động đến cô à? Trong thiên hạ này, Mạc Vinh Thành tôi muốn giết một người rồi vào tù ngồi mà toàn thân an toàn đi ra tỷ lệ là bao nhiêu, có muốn tôi làm cho cô nhìn không?” Mạc Vinh Thành lạnh giọng cười, vung tay áo màu đen lên một chút.
Khí thế này.
Ngoại trừ Chu Hoàng Anh không bị ảnh hưởng ra thì ngay cả trong mắt ông Chu đều hiện lên một tia kinh diễm.
Vương giả trời sinh Sắc mặt Vũ Hồng Hoàng tái nhợt: “Ngài muốn giết tôi, tôi không lời nào để nói, chuyện gì cữing nên có cơ hội giải thích, cho dù là tử hình còn có thể được kháng cáo”
“Thật hay cho một người nhanh mồm nhanh miệng, cô đã nghĩ như vậy thì theo tôi đi, có phải tôi nên thành toàn cho cô không? Hử? Vũ Hồng Hoàng, lúc nào nên nói cái gì lẽ nào cô không phân rõ được à?”
“Tôi “Được rồi, tôi sẽ không ly hôn, trừ khi Lâm Ngọc Linh tự đến nói với tôi” Chu Hoàng Anh cắt ngang hai người tranh cãi: “Vũ Hồng Hoàng đi cùng Mạc Vinh Thành đi”
“Vâng” Vũ Hồng Hoàng đồng ý, luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Đột nhiên cô cảm thấy Mạc Vinh Thành không giống với những chuyện được đồn thổi.
“Chuyện lần này, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc nào đó, chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt”
Sau khi Mạc Vinh Thành bỏ lại một câu đầy hàm ý thì mang người rời phòng làm việc.
Ánh mắt Chu Hoàng Anh lạnh lẽo nhìn theo bọn họ rời đi Sau khi bọn họ đã đi hết.
Anh mới mở miệng: “Ngài đã thỏa mãn chưa?”
“Hoàng Anh, cháu có ý gì?” Ông Chu không vui “Ý của tôi cực kỳ rố ràng, nếu ngài muốn hủy diệt nhà họ Chu tôi không ngăn cản ngài, nhưng ngài muốn lợi dụng tôi để thương tổn Lâm Ngọc.
Linh, chỉ e ngài tính lộn rồi cô ấy là người phụ nữ.
của tôi, vĩnh viễn là thế” Chu Hoàng Anh đứng dậy, cởi quân trang vứt lên ghế sa lon: “Ngài cũng nhìn thấy kết cục của việc Tạ Miên trở lại bức quyền ông Tạ, tôi cho rằng tôi vẫn có hiếu đấy: “Cháu… Cháu… L nào cháu muốn ông tức chết!” Ông Chu run rẩy đứng dậy: “Cháu nghĩ Lâm Ngọc Linh đi là vì ai? Cháu muốn công bố với bên ngoài việc cháu cưới cô ấy, sau này quân khu còn có chỗ cho họ Chu chúng ta…”
“Bây giờ thế nào?” Chu Hoàng Anh cắt ngang lời ông ta hỏi lại Ông Chu nghẹn lại “Tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho ngài biết dựa vào Tiêu Thành Đạt và Mạc Vinh Thành, quân khu vẫn không có nơi cho nhà họ Chu chúng ta sống yên ổn” Chu Hoàng Anh mặt không biểu tình, môi mỏng khẽ nhếch: “Ngài nhớ kỹ lấy”
Dứt lời anh xoay người rời đi.
Cửa ‘Rầnï một tiếng nặng nề đóng lại.
Trời vẫn mưa phùn.
Chu Hoàng Anh ngẩng đầu nhìn trời, nhớ tới tối hôm ấy, thân thể Lâm Ngọc Linh quật cường lảo đảo, trong tim lại co rút đau đớn, nếu anh sớm biết… Sao anh có thể thương tốn cô sau đó còn đuổi cô rời đi Hôm nay cô hận anh bao nhiêu chứ?
Cô còn có thể trở về ư?
Chu Hoàng Anh nhằm mắt lại, để mặc nước mưa rơi lên khuôn mặt đẹp trai của anh, chảy vào.
trong cổ áo.
Mưa này, rất lạnh Bên ngoài quân khu.
Mạc Vinh Thành mang theo Vũ Hồng Hoàng lên một chiếc xe khác đậu trước quân khu.
Lục Vương cùng Minh Trí đi về khách sạn Trước.
“Xin lỗi”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái đột nhiên mở miệng “Ngài không có gì có lỗi với tôi”
“Ở bên trong, chúng tôi chơi một trận với Chu Hoàng Anh” Anh ta mệt mỏi kéo kính xe xuống, đốt một điếu xì gà, cũng không hút mà lắng lặng gác ở đầu ngón tay, cánh tay đặt ở trên cửa sổ.
‘Vũ Hồng Hoàng giật giật môi, không nói chuyện.
“Tôi không phải thật tâm”
“Cái gì?”
“Những lời lúc nấy nói với cô không phải thật tâm, trước đó cũng vậy tôi chưa từng nghỉ ngờ cô, tôi biết lấy tính tình của Chu Hoàng Anh, muốn thực sự muốn đối phó tôi thì căn bản chúng tôi chẳng có sức mà ngồi xuống nói chuyện, cho nên tôi rời khỏi thủ đô lúc trước, coi như là cho anh ấy một cái nhân tình trên chuyện nào đó, thế nhưng không nghĩ tới Lâm Ngọc Linh lại xảy ra chuyện”
Mạc Vinh Thành cũng không biết bản thân xuất phát từ mục đích gì mà đi giải thích với cô.
Nhưng nếu không giải thích, luôn cảm thấy thẹn với lương tâm.