Thật ra trong lòng cô đã sớm nhìn thấu giữa mình và Chu Hoàng Anh có quá nhiều cản trở.
Tuy người ngoài nhìn vào cảm thấy cuộc sống cả hai vô cùng bình yên nhưng mỗi ngày trôi qua đều chênh vênh, cảm thấy tương lai mịt mù.
Bởi vì cô luôn tự nhủ, bản thân muốn xứng đôi với anh thì phải nỗ lực hết sức mình.
Nhưng đôi khi cô cảm thấy bản thân vô cùng mệt mỏi, không phải chỉ cần cố gắng là đủ.
Bởi vì vẫn luôn có người có thể dễ dàng phá vỡ mọi sự bảo vệ mà Chu Hoàng Anh dành cho cô, đồng thời tổn thương đến những người mà cô muốn bảo vệ.
“Tại sao?”
Thanh âm Chu Hoàng Anh thoáng run rẩy.
“Anh cứ xem như em đang sợ hãi đi, bởi vì như vậy nên mới lựa chọn chạy trốn.
Em sợ hãi đủ mọi loại người tìm đến để hãm hại em, sợ muôn hình vạn trạng người phụ nữ vây xung quanh anh, sợ phải liều mạng để có thể xứng đôi với anh, thậm chí sợ cả việc anh sẽ không bao giờ chấp nhận gia đình em”
Giọng Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng như chỉ đang kể chuyện, không hề uy hiếp, chỉ trần thuật lại mọi thứ, nghe vào tai tưởng chừng như đây chỉ là việc nhẹ tựa lông hồng.
Cô ấy liên tục lặp đi lặp lại từ sợ khiến Chu Hoàng Anh cảm thấy lồng ngực bức bối không thôi.
Bởi vì điều anh lo lắng nhất, cuối cùng đã xảy ra.
Cô mệt mỏi với thế giới mà hẳn đang sống, bởi vì những chuyện này, cô vốn dĩ không thể gánh vác nổi.
“Anh không cho phép.
Lâm Ngọc Linh, em nghĩ em là ai mà muốn ở thì ở, muốn đi liền đi hả? Nếu em cảm thấy sợ hãi, em chỉ cần ở nhà thôi, anh sẽ cho người bảo vệ em 24/24, đảm bảo…”
“Vậy thì em khác gì con chó hay con mèo mà anh nuôi hả?”
Thanh âm Chu Hoàng Anh đột nhiên ngưng bặt, Lâm Ngọc Linh mỉm cười, tiếp tục nói.
“Có lẽ điều anh muốn là một con vật cưng đáng yêu nhỏ nhắn, sẽ về nhà đúng giờ, khi nhìn thấy anh liền vui vẻ vẫy đuôi.
Chẳng phải em đã cố gắng hết sức để đứng bên cạnh anh sao? Nhưng tại sao, tại sao anh lại không thể cam đoan được việc sẽ bảo vệ thật tốt cho em?”
Lâm Ngọc Linh biết rõ hiện tại mình đang cố tình đổi trắng thay đen, làm loạn mọi thứ.
Bởi vì Chu Hoàng Anh luôn làm tốt mọi thứ, không hề có bất kì sai sót nào.
Đương nhiên, những chuyện nhỏ nhặt như vậy, cô sẽ chẳng bao giờ trách anh.
Thế nhưng, hiện tại cô phải làm sao mới tốt đây?
Bây giờ mẹ cô vẫn đang nằm trong tay Tạ Miên, với tính cách của đối phương thì rất có thể Tạ Miên sẽ làm mọi thứ để trả thù cả cô và Chu Hoàng Anh.
Nếu Lâm Ngọc Linh không dứt khoát ly hôn, mẹ cô chắc chản sẽ chết dưới tay Tạ Miên.
Không được, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Bà vẫn chưa kịp nhìn thấy Lâm Ngọc Huy lớn lên, đồng thời bà từng nói rất muốn nhìn thấy những đứa cháu nhỏ đáng yêu trong tương lai.
Nhất định không được.
Chỉ trong thoáng chốc, trái tim Lâm Ngọc Linh trở nên cứng rắn, tàn nhẫn và tuyệt tình hơn bao giờ hết.
“Nếu là vì những lý do này, Ngọc Linh, anh có thể thay đổi”
Anh có thể thay đổi.
Chỉ với những ngôn từ đơn giản như vậy, trái tim của cô bất tri bất giác liền trở nên mềm mại.
Trong lòng cô, anh chính là Thượng Đế, là thánh thần.
Mà thánh thần, thì sẽ chẳng bao giờ phạm sai lầm cả.
Nếu sai, thì cô mới chính là người sai, cần phải thay đổi.
Lâm Ngọc Linh sụt sịt, thấp giọng thì thảo.
“Không phải vì những lý do đó, em đã nói với anh rất nhiều lần rồi.
Bởi vì em và Chung Thành, bọn em…đã ở cùng nhau”
“Ở cùng nhau?”
“Đúng vậy, những ngày hôm nay cả anh ấy và An Mạch đều ở bên cạnh em”
“Hai người ở bên nhau, đã làm cái gì rồi?”
Lâm Ngọc Linh bị thanh âm lạnh lùng ẩn nhãn của cô dọa cho hoảng sợ, không nói thành lời.
Trong vô thức cô túm chặt lấy quần áo của chính mình, nghiêng đầu né tránh ánh nhìn của anh “Cái gì cần làm đều đã làm hết rỉ Ha- Chu Hoàng Anh nở nụ cười tự giều, nhiệt độ gian phòng lập tức giảm xuống, khiến người không rét mà run.
Anh hung hăng túm lấy cổ tay cô, nghiến răng.
“Bọn họ đã chạm vào em chưa?”
Lâm Ngọc Linh nhắm chặt hai mắt, nỗi sợ hãi cùng sự day dứt lương tâm khiến cô không dám đối diện với anh.
Thế nhưng chính thái độ như vậy lại làm cho Chu Hoàng Anh hiểu nhầm rằng cô đang ngầm thừa nhận tất cả mọi thứ.
Anh bật cười càng lúc càng to, ấy thế mà thanh âm lại không ngừng run rẩy, từng chút một cứa vào lòng cô.
“Mau trả lời anh! Tên khốn đó, hản ta đã chạm vào em, chuyện đó có thật hay không?”
“Là sự thật..”
Lâm Ngọc Linh khẳng định, khiến anh cảm thấy cô vô cùng tàn nhẫn.
Roet! Quần áo của cô đột ngột bị xé rách!
“Không…”
Luồng khí lạnh phả vào thân thể khiến cô co cả người lại, sợ hãi lắc đâu nguầy nguậy.
“Không? Chẳng lẽ em không nhớ chuyện em là vợ của anh sao? Ngoại trừ anh ra, bất kì ai cũng không được phép chạm vào em!”
Thanh âm của Chu Hoàng Anh lúc này giống như vang vọng từ dưới tận sâu đáy vực thẩm vậy.
Rất lạnh lùng, rất tàn nhẫn, hệt như: thời tiết lúc bấy giờ.