“Anh có quyền.”
Chu Hoàng Anh bật cười, thanh âm trầm thấp lại dịu dàng.
Mà Lâm Ngọc Linh trong lòng lại khó tránh khỏi suy nghĩ miên man.
Từ trước đến nay cô luôn dặn dò bản thân không được làm phiền đến Chu Hoàng Anh, phải luôn nỗ lực làm việc để xứng đáng sóng vai đi bên cạnh anh, không phải dựa vào đối phương để tiến xa hơn trên con đường sự nghiệp.
Nhưng một người luôn nổi danh công tư phân minh, không có bất kì bê bối nào như Chu Hoàng Anh lại luôn vì cô mà phá luật, tạo ra ngoại lệ, hơn nữa không chỉ có một lần mà đấy là hành vi lặp đi lặp lại.
Cô phải làm sao mới có thể cảm ơn anh cho bằng hết đây?
Quãng đường từ lúc lên xe cho đến khi về tới nhà, Lâm Ngọc Linh vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện này.
Thậm chí thời điểm ngồi vào bàn ăn, sau đó đi tắm, cô vẫn không thể đặt xuống tâm tư vốn đã bén rễ từ lâu.
Thẳng đến khi năm xuống giường, cô cứ loay hoay trăn trọc không ngủ được.
Dường như nếu không tìm ra câu trả lời cho chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không thể nào ngủ ngon giấc.
Lâm Ngọc Linh khẽ nghiêng người, quàng tay ôm lấy cánh tay Chu Hoàng Anh thì thầm.
“Em phải làm sao mới có thể cảm ơn anh cho đủ đây?”
“Cảm ơn anh?”
Trong bóng tối, thanh âm anh trở nên khàn hơn rất nhiều, nhuốm cả vẻ mệt mỏi.
“Đúng đó, ai bảo hết lần này tới lần khasc anh luôn vì em mà tạo ra ngoại lệ.
Em đương nhiên phải cảm ơn anh rồi”
“Vậy thì, đừng bao giờ rời xa anh”
Chu Hoàng Anh dịu dàng trả lời “Được, em hứa.”
Lâm Ngọc Linh ngoan ngoãn choàng tay qua người Chu Hoàng Anh, chậm rãi khép.
mắt.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia thành phố, đầu ngón tay An Mạch không ngừng lướt như bay trên bàn phím.
“Ồ? Bởi vì muốn tốt cho tôi nên các người mới tung tin đồn thất thiệt, bịa đặt mọi chuyện rồi đổ cho Thịnh Lan đúng không? Ý các người là như vậy chứ gì?”
Lần đầu tiên, phòng phát sóng trực tiếp của Cậu chủ Quan Duyệt vượt mốc hai trăm nghìn người.
Bởi vì An Mạch không thích phát sóng dưới dạng này cho nên người hâm mộ chỉ có thể nhìn thấy anh thông qua phòng phát sóng của Ngọc Linh, sau đó thu thập được thêm một số người hâm mộ và đa phần trong số đó chính là người hâm mộ cả hai.
Tuy rằng độ nổi tiếng của An Mạch cũng không phải dạng vừa nhưng so ra với Lâm Ngọc Linh thì lại kém xa *Ý em không phải như thế.
Trong phần mềm hội thoại vang lên giọng một cô gái, thanh âm nhẹ nhàng ngọt ngào.
“Ha, cô không cần phải xin lỗi tôi bởi vì tôi cũng không có ý định tha thứ cho cô đâu.
Tôi xuất hiện ở đây, hơn nữa còn mở phát sóng trực tiếp chỉ để nói với các người một câu, cho dù tôi với Thịnh Lan có ở bên nhau đi chăng nữa thì việc mọi người chửi bới, công kích cô ấy thì tuyệt đối không được.”
“Cậu chủ..”
Ở ngay trong kênh, Thịnh Lan thấp giọng gọi nhỏ.
“Ra phía sau đi, để anh bảo hộ”
Phải nói rằng thanh âm đàn ông vừa trầm thấp êm tai kết họp với giọng nữ ngọt ngào đáng yêu khiến mọi người ngay lập tức đều mê mẩn.
Tuy giọng người kia cũng dễ nghe không kém nhưng nghe vào tai vẫn có cảm giác quá mức thanh cao, người như Cậu chủ Quan Duyệt căn bản cũng không nhớ được gì nhiều.
“Nếu các người đã có ý định mang người đi thì cứ việc.
Hiện tại tôi trực tiếp tuyển ba quản lý phòng phát sóng trực tuyến và một quản lý kênh thoại, nếu có thể chăm sóc Gia Bảo cùng lúc thì càng tốt, mức lương thỏa thuận là hai mươi tám triệu một tháng.
Những ai muốn hỗ trợ Thịnh Lan thì hãy nhanh chóng đăng ký.”
An Mạch đối với mọi việc đều giải quyết vô cùng dứt khoát, sau khi phát sóng kết thúc những người hâm mộ liên tục bày trò đấ bị xóa khỏi hội nhóm.
Hiện thoại trong kênh thoại riêng, chỉ còn hăn và Thịnh Lan.
“Cậu chủ, em.
Thịnh Lan sốt ruột, tựa hồ muốn hỏi chuyện gì đó.
“Em đã từng bỏ anh vào danh sách đen một lần, anh hi vọng sẽ không có lân thứ hai.
Thịnh Lan, bắt đầu từ hôm nay, em cứ tự nhiên gọi anh là An Mạch.”
An Mạch.
Cô gái ngồi đằng sau màn hình máy tính lúc này đã ngây ngẩn cả người.
“An Mạch? Đúng, đúng vậy, mình, mình biết anh ta rồi”
Cô lắp bắp hồi lâu mới có thể nói tròn vành rõ chữ từng chữ một.
Cậu chủ Quan Duyệt, đơn giản chỉ là một thiếu gia quyền thế, lắm tiền nhiều của Nhưng An Mạch là ai cơ chứ? Chính là cậu chủ xuất thân bí ẩn của nhà họ An.
Sau khi cha mẹ anh ta mất tích không rõ nguyên do, một mình An Mạch tự nhấc lên hồi phong ba, trở thành một huyền thoại truyền kì trong giới kinh doanh nói chung và trên thương trường nói riêng.
Sự tồn tại của An Mạch có thể sánh ngang với các vị thần, khiến mọi người không thể bỏ qua, ngó lơ hay rời mắt.
Hiện tại, Thịnh Lan hoàn toàn không biết phải nói gì.
Người như cô, vốn dĩ không nên dây vào một nhân vật như vậy.
Chỉ là một con chim tầm thường lại bay lên cành cây làm Phượng Hoàng, cô thật sự sợ mình sẽ ngã chết “Em…em off trước đây”
Thịnh Lan luống cuống tắt máy mà An Mạch sau khi nhìn tên hiển thị hiện màu xám xịt liền cau chặt mày.
Tại sao? Vì lý do gì cô không như những người phụ nữ khác, bảo với hẳn rằng, ôi hóa ra anh là An Mạch à.
Xem ra em đã tìm thấy được bảo bối rồi, hay đại loại là những từ ngữ như vậy?