Chu Hoàng Anh bảo trì im lặng, thái độ khiến người ta khó đoán ra rằng rốt cuộc anh có đồng ý hay không.
Chỉ có đầu ngón tay khẽ cong, gõ nhẹ lên mặt bàn, lộ ra vẻ suy tính.
“Nhân tiện thì tôi xin báo cáo lại với thủ trưởng rằng Mạc Vinh Thành đã gửi tin báo anh ta đã đến Hồ Chí Minh, hi vọng ngài không quá nhớ mong”
“Muốn nghỉ thì cứ việc nghỉ.
Trần Thịnh ở quân khu số sáu cũng không tệ, chỉ cần huấn luyện thêm một chút rồi điều sang đây là được”
“Vâng! Thủ trưởng!”
Vũ Hồng Hoàng kinh ngạc trong giây lát, sau đó gương mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Cô muốn xin nghỉ, lý do có phải là vì Mạc Vinh Thành? Nhiệm vụ của sĩ quan liên lạc tuyệt đối không phức tạp, ngoài ra còn có được cơ hội tiếp cận với nhiều người hơn nữa.
Nói tôi giáng chức cô, chỉ bằng nói rằng đây chính là cách mà tôi dùng để đề bạt cô thăng tiến về sau thì đúng hơn.
Vũ Hồng Hoàng, hãy cho tôi một lý do.”
Chu Hoàng Anh không chút ngập ngừng, lạnh lùng chỉ ra nguyên nhân trực tiếp khiến Vũ Hồng Hoàng lựa chọn rút lui.
Anh ta chính là như thế, lạnh lùng và khảng khái, tàn nhắn và không khoan nhượng.
Cô suy nghĩ một chút, chuyện này có khi nào liên quan đến Lâm Ngọc Linh không?
Bởi trước khi rời khỏi văn phòng, cô có loáng thoáng nghe được Ngọc Linh khen ngợi mình.
Chính vì vậy mà Chu Hoàng Anh đã cho cô cơ hội để giải thích?
Vũ Hồng Hoàng hiện tại không đoán ra được đối phương đang nghĩ gì, hơn nữa cô cũng không có nhiều thời gian để mò mẫm ý.
tứ sâu xa hơn, chỉ lựa chọn dịu giọng nhẹ nhàng giải thích.
“Cho dù ở vị trí sĩ quan liên lạc đi chăng nữa tôi vẫn phải thực hiện nhiệm vụ.
Tuy nhiên, vết thương trên cánh tay tôi hoàn toàn khó có thể khỏi hẳn.
Thứ hai chính là, đúng, tôi thật sự không muốn tiếp xúc hay nhìn thấy Mạc Vinh Thành.
Điều cuối cùng, thủ trưởng, tôi vốn là người từ trước đến nay.
chưa từng để ý đến việc bản thân có thể thăng tiến xa bao ni ( sức mình phục vụ và bảo vệ cho tổ quốc mà thôi!”
“Không tệ, quả nhiên là vô cùng khí khái”
Chu Hoàng Anh nhớ đến lời khen vào lúc sáng, hài lòng gật đầu.
Vũ Hồng Hoàng khẽ mỉm cười, đúng là không ngoài suy đoán của cô.
Chu Hoàng Anh thuộc tuýp người công tư phân minh, hoàn toàn sẽ không vì sự cống hiến của cô hay bất kì ai mà mở ra trường hợp ngoại lệ nào.
Duy nhất cô gái kia, chỉ cần nói một câu, hoàn toàn có thể tác động ngay đến suy nghĩ và thái độ của anh.
Đối với việc này, Vũ Hồng Hoàng đặc biệt ước ao.
Cô không hi vọng mình giống như Lâm Ngọc Linh, có được trái tim của thủ trưởng.
Mà thứ cô khát khao, đó chính là trạng thái yêu đương như thiếu nữ đương độ xuân thùy.
“Cảm ơn thủ trưởng đã khen ngợi.
Vậy việc huấn luyện Trần Thịnh, tôi có thể bắt đầu vào khi nào ạ?”
“Ngay bây giờ”
“Vâng ạI”
Sau khi Vũ Hồng Hoàng rời khỏi phòng, Chu Hoàng Anh lập tức lấy điện thoại ra, chăm chú nhìn màn hình.
Chỉ tiếc, điện thoại không hiển thị lên bất kì tin nhắn nào.
Dường như người nào đó đã quên mất anh rồi.
Hiện tại là sáu giờ, đã đến lúc dùng bữa tồi Người đàn ông đặt điện thoại xuống bàn, bóng lưng đổ dài, dáng vẻ yên tĩnh tót ra vẻ cô đơn quạnh quế chẳng thể nào diễn tả thành lời.
Sau khi cùng với An Mạch phân phát những thùng nhu yếu phẩm đã chuẩn bị từ trước, hai người nhanh chóng tạm biệt nhau, Lâm Ngọc Linh lúc này sốt ruột muốn ngay lập tức nhìn thấy Chu Hoàng Anh.
Về phía An Mạch, hẳn muốn làm rõ ràng mọi thứ với người hâm mộ, giải quyết dứt điểm mọi chuyện.
Ở góc ngã tư đường, ánh hoàng hôn đã dần biến mất, bầu trời đêm nhẹ nhàng buông xuống.
Ánh đèn vàng soi tỏ bóng người đi đường vội vàng qua lại để trở về nhà, đèn xa cùng tiếng còi vào khoảnh khắc này cũng trở nên bình dị, đẹp đế đến lạ thường.
Nếu không có chuyện kẹt xe, thì giờ tan tâm năm sáu giờ như thế này cũng đã không đáng ghét đến như vậy.
Thế nhưng có người lại có thể khiến cho.
tất cả đều phải nhường đường cho mình.
Thời điểm nói lời tạm biệt với An Mạch, Lâm Ngọc Linh mới phát hiện ra điện thoại của mình hết pin.
Cô không những không mang theo sạc dự phòng mà còn quên cả dây cáp, điều đó đồng nghĩa với việc cô không thể nào liên lạc với Chu Hoàng Anh được.
Mà ở phía bên kia đường, một chiếc Lincoln hoàn toàn không màng đến tình trạng giao thông tắc nghẽn, trực tiếp tiến vào phần làn đường đang bị bỏ trống, xung quanh là vô số sĩ quan cùng cảnh sát Bíp- Nghe thấy âm thanh, Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy gương mặt quen thuộc ở vị trí tài xế.
Đối phương biểu cảm lạnh lùng, khóe môi cong cong, tháo dây đai an toàn vội vàng bước xuống xe.
Anh tiến đến gần Lâm Ngọc Linh, hung hăng kéo.
tay cô, ôm chặt người mình yêu vào lòng.
“Điện thoại hết pin?”
“Chu Hoàng Anh..”
Lúc bấy giờ, Lâm Ngọc Linh vẫn còn đang ngơ ngác.
“Anh có gọi cho em nhưng phát hiện tín hiệu bị ngắt, sợ em có chuyện nên chạy đến đây ngay.
Được rồi, chúng ta về nhà thôi”
Anh choàng tay qua eo cô, khẽ nghiêng đầu hôn lên mái tóc mềm trước mắt.
Đối với cô, khoảnh khắc hiện tại so với mặt trời càng ấm áp hơn nhiều Chu Hoàng Anh luôn nói ra lời lạnh lùng, cứng rắn như thể đang đưa ra mệnh lệnh.
Tuy nhiên Lâm Ngọc Linh cảm thấy, so với gió, lời của anh càng dịu dàng hơn.
“Nhưng hiện tại chẳng phải đang là giờ cao điểm sao?”