Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 663: Tôi Không Dựa Vào Người Hâm Mộ Để Kiếm Cơm






“Nếu như bởi vì yêu thích mà muốn triệt để phá hủy tôi thì thật sự, đây chính là chuyện viển vông nhất đấy.

Tôi có thể không tiếp tục với thân phận Quan Duyệt nữa, thế nhưng nếu không có Quan Duyệt, vậy thì cô tính là gì? Tôi có thể không chút lưu luyến buông bỏ toàn bộ mọi thứ, bởi lẽ đó, đừng vọng tưởng có thể phá hủy được tôi”
Từng lời từng chữ của An Mạch vô cùng rõ ràng, thanh âm dịu dàng, thậm chí ở đoạn cuối hẳn không cần phải nhấn mạnh, mà chỉ đơn thuần thở dài.
Khung bình luận lập tức trở nên im ng Lâm Ngọc Linh không hiểu tại sao vào thời điểm này An Mạch lại nói ra những lời như thế với người hâm mộ của mình, chẳng phải hiện tại nên giải thích và đính chính sao?
Chẳng ai biết vì sao hản đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười của hẳn như liều thuốc gây nghiện, khiến người khác không nhịn được càng nhìn nhiều thêm một chút.

Ngay cả Lâm Ngọc Linh cũng không tài nào dời mắt khỏi gương mặt đối phương.
“Tuy rằng tôi không biết từ đâu các người có được tin tức, sau đó trực tiếp kết rồi làm tổn thương tôi.

Nhưng mạng xã I ự do ngôn luận, cho các người cái quyền xúc phạm, bôi đen danh dự người khác.


Chỉ là, tôi đã quen với việc đó, còn Thịnh Lan thì không.

Đừng động tới cô ấy, cô ấy dẫu sao vẫn còn là đứa nhỏ”
Suốt một khoảng thời gian, khung bình luận liên tục hiển thị loạt dấu chấm hỏi “Chẳng lẽ chuyện chúng em yêu thích anh như vậy là sai 2 Cho dù anh thật sự có bạn gái đi chăng nữa, ít nhất anh cũng phải nghĩ đến tâm tình của người hâm mộ chứ?”
Quản lý hội nhóm vẫn căn chặt không buông vấn đề này.
“Tôi không dựa vào người hâm mộ để kiếm cơm”
An Mạch thản nhiên buông một câu, kì thật trọng lượng của câu nói này vô cùng nặng.

Hắn vốn dĩ là kẻ có tiền, vẻ ngoài lại xuất chúng, chơi trò phát sóng trực tiếp này chẳng qua là bởi hẳn quan tâm và cảm thấy.
hứng thú với Lâm Ngọc Linh.
Muốn rời đi thì cứ việc rời đi, ai ở lại thì là việc của họ.

Hắn có thể chịu khó đi dỗ dành một vài người hâm mộ đã là quá mức nể tình rồi.

An Mạch xem chuyện này giống như việc nuôi một bầy thỏ trắng vậy.

Nếu thỏ trẳng đáng yêu lại ngoan ngoãn, hắn không ngại cưng nựng chiều chuộng.

Tuy nhiên, nếu những con thỏ này nổi điên, trực tiếp muốn cắn người thì…nghe nói món thỏ om cũng ngon miệng lắm.
“Về tình về lý chuyện này thì tôi ủng hộ cậu chủ.

Người ta giàu có như vậy, tham gia chương trình phát sóng trực tiếp cũng chỉ là để vui vẻ mà thôi, đương nhiên không cần cúi đầu đi hầu hạ mấy người rồi”
“Đừng có dùng mấy cái suy nghĩ đầu heo.
kia mà muốn vu oan giá họa cho cậu chủ, cậu chủ nghìn tỉ mau tới đây với eml”
“Mấy người có phải đã đọc quá nhiều tiểu thuyết Marry Sue rồi hay không hả? Chỉ đơn giản là trò chuyện rồi gặp mặt người hâm mộ ở ngoài thôi, vậy mà lập tức có thể nghĩ ra chuyện đối phương bị đùa bỡn chơi bời.

Các người nghĩ toàn bộ đàn ông trên đời đều là ngựa đực hay gì?”

Người cuối cùng bình luận rõ ràng là là nam.

Lâm Ngọc Linh thấy vậy liền nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Này cậu chủ, anh còn có người hâm mộ là nam nữa cơ à?”
“Chúng tôi là người hâm mộ nam của “Vậy tôi có người hâm mộ nữ không nhỉ?”
“Có! Đương nhiên là có!”
“Gọi cho Gia Bảo nào!”
Lâm Ngọc Linh thoáng thở dài.
“Này này, tôi so với cậu chủ còn khổ hơn đây.

Tôi nhớ rõ tôi đã từng cùng Du Nguyệt gặp mặt, sau đó đối phương cùng cậu chủ cũng từng thấy qua nhau.

Vậy mà không thiếu người nghỉ ngờ ba người chúng ta chơi cái trò… Thật là, tưởng tượng phong phú tới mức ngay cả tôi cũng cảm thấy khâm phục luôn đấy!”
Chỉ vài câu bông đùa khéo léo, chủ đề xem như nhạy cảm này đã được Ngọc Linh biến thành câu chuyện cười vô thưởng vô phạt.
Thân thể Du Nguyệt có chút khiếm khuyết, về điểm này mọi người đều biết tường tận.

Vậy nên vài người vẫn đang đoán xem Lâm Ngọc Linh khi nhắc về chuyện này có hàm ý sâu xa gì hay không.

Có phải cô đang coi thường đối phương, hay chỉ đơn thuần là muốn chuyển dời trọng tâm câu chuyện.
“Mấy người có thể đừng hỏi nữa được không.

Ý tứ của Gia Bảo đều nằm trên mặt chữ cả rồi, tay chân em không tiện cũng giống như việc người hâm mộ của thiếu gai tuổi còn nhỏ vậy.

Giữa chúng em chính là mối quan hệ bạn bè thân thiết đơn thuần, hi vọng mọi người không tiếp tục đoán già đoán non”
Trên khung bình luận hiện ra dòng chữ nổi bần bật đến từ Du Nguyệt.

Nếu chính chủ đã lên tiếng, đương nhiên người ngoài hoàn toàn không có quyền bàn ra tán vào thêm nữa.


Lâm Ngọc Linh lúc này lặng lẽ gửi cho.
cậu bé lời cảm ơn.

Nếu không nhờ Du Nguyệt mở miệng chặn trước, với tính cách cô e rằng lại gây thêm chuyện phiền toái rồi.
“Không có gì đâu.

Bọn họ nghĩ em là người tàn tật, em lại cảm thấy em với bọn họ vốn dĩ không giống nhau.”
“Đương nhiên.

Tư duy của em, ai có thể vượt qua được chứ?”
“Gia Bảo, tiếp tục phát sóng trực tiếp đi, em chặn ID đây.”
Lâm Ngọc Linh tự đáy lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Mọi người luôn đồng hành và ủng hộ cô.

Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, bọn họ vẫn sẽ luôn bên cạnh cô, không rời không bỏ.
Tiếp tục chương trình, cả hai người họ chậm rãi tiến về phía trước.

Chẳng mấy chốc cả hai đã dừng lại trước một con hẻm, bên trong rất tối.

Mùi thức ăn ôi thiu trộn lẫn với không gian ẩm thấp khiến An Mạch mắc chứng sạch sẽ cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
“Ở thủ đô làm sao lại có nơi như thế này?”