“Cô không muốn nhắc tới, tôi nhất định sẽ không nói” Trần Tuấn Anh thờ ơ đáp, tựa hồ không quan tâm chút nào.
Trong thực tế, anh ta đã không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Hà Thanh Nhàn nhấp một ngụm nước trái cây, giọng cô đờ đẫn: “Anh không nói với anh ấy điều gì phải không?”
“Tôi có thể nói gì với anh ta? Cùng lắm là chúng ta đang hẹn hò.
Tôi đã lừa cô sống với tôi bằng cách hèn hạ.
Bất kể thế nào, tôi chỉ nói với anh ta rằng tôi thích cô?” Trần Tuấn Anh cười nhạo chính mình, đặt xuống muỗng, “Tôi sẽ đi chờ cô trong xe.”
“Chờ đã, tôi không có làm lành với anh †a, hôm qua tôi chỉ đột nhiên đụng phải anh ta bên ngoài.”
“Cô không cần giải thích với tôi.”
Hà Thanh Nhàn.
Anh thích em.
Tuy nhiên, anh cũng biết, mặc dù em ở bên anh nhưng em vẫn là người tự do.
Trần Tuấn Anh hít một hơi thật sâu rồi giả vờ cười khà khà như không làm gì: “Bà cô này, mau ăn đi, đừng có lề mề.”
Cánh cửa đóng lại, cảm xúc của Hà Thanh Nhàn không hề thuyên giảm.
Cô cảm thấy rất nặng nề, như thể bị đá đè trên lông ngực, thở không ra hơi.
Đến khi ăn gần xong, cô mới đặt chiếc thìa trên tay xuống.
Sau khi đứng dậy và thay một bộ quần áo mới, cô bước ra khỏi cửa.
Trần Tuấn Anh đang dựa vào cửa xe để hút thuốc, giữa lông mày ẩn hiện vẻ u sầu.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như thế này.
Hà Thanh Nhàn đi tới, dừng lại bên cạnh anh ta.
Cô kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay của anh ta, giật lấy, ném vào thùng rác bên cạnh.
Anh nhìn cô: “Lên xe.”
“Anh giận tôi à?”
“Không, tôi chỉ cảm thấy hơi khó chịu.”
“… Vì chuyện với Cao Tịnh Vũ?”
“Đương nhiên là không, anh ta sẽ không làm tôi thấy khó chịu được đâu.
Là do tôi thôi” Trần Tuấn Anh vừa nói vừa đưa tay ra bóp mặt cô.
Anh ấy đang cười?
Nhưng nụ cười này thật xấu xí Hà Thanh Nhàn không biết có chuyện gì xảy ra.
Trái tim cô đau như muốn nghẹt thở.
Cô trầm giọng giải thích, “Tôi đang nghiêm túc xem xét chuyện đó.
Tôi ở bên anh, nhưng tôi chưa sẵn sàng chấp nhận một ai đó.
Tôi càng sợ một ngày không được gặp anh, tôi sẽ…”
“Hà Thanh Nhàn, thứ cô cần là một người đi cùng cô chứ không phải một người thật lòng yêu cô, đúng không?” Trần Tuấn Anh ngắt lời cô, “Điều cô sợ là nếu từ chối tôi, sẽ không có ai chơi với đúng không? “
Cô cứng họng không nói nên lời.
Cô thậm chí còn không biết mình đã lên xe và đến khu vực quân sự như thế nào.
Rất xa.
Trong khu vực huấn luyện, Lâm Ngọc Linh đang tập luyện với những người lính xung quanh.
Chu Hoàng Anh đang tập thể dục buổi sáng.
Mặc dù cả hai không dính vào nhau, nhưng họ đã trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.
Họ thân mật như một cặp đôi đã từng bên nhau bốn hoặc năm năm.
“Xuống xe chào hỏi mấy người phía Lâm Ngọc Linh chứ?”
“Ừm”
“Thanh Nhàn, quầng thâm mắt của cô rất rõ, chờ một chút.” Trân Tuấn Anh đột nhiên vươn tay khống chế khuôn mặt của cô, sau đó mở hộp đựng đồ ở vị trí người lái lấy ra một cây che khuyết điểm, “Đây là đồ chị của tôi hay sử dụng, cô dùng tạm đi.
Thỉnh thoảng tôi phải đi họp báo với ba tôi, vì vậy cũng có đồ của chị ấy ở đây.
“
Anh nói cô không cần giải thích với anh.
Nhưng anh lại vì một tuýp kem che khuyết điểm mà nói nhiều như vậy.
Lông mi Hà Thanh Nhàn run lên.
Cô giơ tay nằm lấy lòng bàn tay to lớn của anh: “Chúng ta thử một lần đi, ở bên nhau.”
Trần Tuấn Anh hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên môi anh mở ra.
“Em còn biết thương hại cho tôi sao? Em cứ nghĩ làm thế này là được hả? Được rồi, trò đùa này chẳng vui chút nào.
Chờ sau khi em trang điểm xong thì xuống xe đi tìm bạn của em đi” Anh nằm tay cô đi, giúp cô trang điểm, Những gì Hà Thanh Nhàn khó khăn lắm mới nói ra, cuối cùng đã bị coi như một trò đùa cợt.
Và cô cũng không thể lấy hết can đảm để nói ra lần thứ hai.
“Được rồi: Vài phút sau, Trần Tuấn Anh đóng lại tuýp kem che khuyết điểm, thỏa mãn nhìn vị trí dưới mắt của cô.
Không nhìn thấy quầng thâm, gương mặt cô thật sự rất xinh đẹp khi không trang điểm.