“Tô Chung Thành, kể từ hôm nay trở đi, tôi giao việc huấn luyện phát thanh của Lâm Ngọc Huy cho anh.
Trong vòng ba tuần, nhất định phải có hiệu quả.”
Sau khi Chu Hoàng Anh nghiêm túc ra lệnh một câu, Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu lên, hình như cô vừa nghe thấy cái tên Tô Chung Thành thì phải? Sau khi đưa mắt nhìn bốn phía, cô nhìn thấy “đàn anh già” của mình ở cửa ra vào.
Lâm Ngọc Linh lập tức vẫy tay với anh ta.
Tô Chung Thành hoàn hồn, cười với cô, sau đó nghiêm túc chào theo kiểu quân đội: “Vâng, xin thủ trưởng yên tâm”
“Ừm, Vũ Hồng Hoàng tiếp tục báo cáo, sau đó dẫn Tô Chung Thành đi gặp Lâm Ngọc Huy”
“Vâng”
Vũ Hồng Hoàng làm báo cáo vô cùng hoàn thiện, cho dù không nhìn bản thảo nào và cũng chẳng nhờ bất cứ công cụ gì, nhưng số liệu chính xác vẫn tuôn ra khỏi môi cô ta.
Lâm Ngọc Linh vốn đang ngồi chơi Sudoku, kết quả lại chẳng thể tập trung đầu óc, nên dứt khoát chuyển sang quan sát Vũ Hồng Hoàng.
Sau khi ghi lại hết những số liệu mà Vũ Hồng Hoàng nói, lúc này Lâm Ngọc Linh mới phát hiện, trong đó có mấy người có thể năng còn không cả bằng cô.
“Yếu quá” Lâm Ngọc Linh nhíu mày, lẩm bẩm cảm thán một câu.
Vũ Hồng Hoàng cũng báo cáo gần xong, câu cảm thán này của Lâm Ngọc Linh lại phát ra đúng vào lúc yên tĩnh giữa các câu nói.
Nghe thấy người cùng nhà bị chê bai như vậy, Vũ Hồng Hoàng có chút không vui “Lâm Ngọc Linh, cô đang nói gì đấy?”
“Xin lỗi, tôi chỉ căn cứ theo báo cáo thể chất mà thầy làm cho tôi thôi.
Vừa nấy có mấy người chị nhắc đến rất yếu, có phải lúc huấn luyện rất qua loa không?”
Lời này cũng không sai, Bình thường thì trong quân đội có người hết sức chăm chỉ huấn luyện, đương nhiên cũng có người cưỡi ngựa xem hoa, có một số người lại nghĩ sau khi đến tuổi sẽ xuất ngũ, có người thì tìm mọi cách để ở lại.
Sau những suy nghĩ như vậy, tất nhiên sẽ xuất hiện người rất mạnh hoặc rất yếu.
“Em có thể… kiến nghị một chút không?”
Lâm Ngọc Linh gập laptop lại, có hơi sợ hãi nhìn về phía Chu Hoàng Anh.
“Em nói thử xem” Vị thủ trưởng nào đó rất vui lòng nghe thỉnh cầu của vợ bé bỏng nhà mình.
Lâm Ngọc Linh hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Vũ Hồng Hoàng: “Không phải tôi nhằm vào người của các chị, chỉ là tôi cảm thấy, nếu tách bọn họ ra để huấn luyện sẽ hiệu quả hơn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiết tấu của cả một chỉnh thể.
Nếu thường xuyên phải nhìn người trong đội mình lười biếng, sẽ rất dễ ảnh hưởng đến sĩ khí”
ậ n, đề nghị của tôi là hãy tách bọn họ ra.
Người nào cực mạnh rồi thì sử dụng biện pháp càng áp bách hơn, còn những người chỉ muốn ngồi ăn rồi chờ chết… thì mặc kệ bọn họ đi”
Chu Hoàng Anh cười khẽ: “Không hổ là thầy trò”
Sao?
“Thầy của em.
“Năm đó anh chính là người không đồng ý kế hoạch này của anh ta, cho nên anh ta mới không ở lại huấn luyện những người này giúp anh, mà chỉ dùng thời gian chưa đến một tuần đã huấn luyện được Trần Tuấn Anh.
Chắc em cũng biết chuyện này rồi.
Thì ra là vậy, thế thì kế hoạch của cô cũng sẽ không được chấp nhận rồi.
Dù sao thì ý nghĩ như vậy cũng có điểm tốt, nhưng để đưa vào thực hiện lại không phải chuyện đơn giản.
“Làm như vậy, tuy có tốt, nhưng lại hao phí quá nhiều tinh lực.
Nếu không có một huấn luyện viên có thể lập kế hoạch huấn luyện, phân tổ như vậy, ngược lại rất dễ nảy sinh vấn đề.” Vũ Hồng Hoàng thở dài: “Cho dù là có người lập được kế hoạch, thì những người trong quân khu kia… cũng chưa chắc đã chịu phục tùng quản lý.”
“Là vậy sao… Lâm Ngọc Linh thở dài: “Là tôi quá đường đột rồi”
“Cũng không hẳn là không thể thực hiện được, nếu em xây dựng được bảng biểu huấn luyện nhằm vào thể năng của mỗi người thì có thể thử một chút”
Vũ Hồng Hoàng yên lặng.
Ngay cả chính Lâm Ngọc Linh cũng không ngờ Chu Hoàng Anh sẽ nói về mình như vậy.
Công phu mèo ba chân của cô còn phải học từ chỗ thầy, Hoàng Anh cự tuyệt yêu cầu của thầy, vậy mà lại đồng ý cho cô làm?
Lâm Ngọc Linh đặt notebook xuống, lập tức chạy đến trước mặt anh: “Anh đừng vì lời em nói mà chiều em, anh cũng không đồng ý với kế hoạch của thầy mà.
Em chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi”
Dáng vẻ nóng nảy của cô thật đáng yêu.
Cái đầu nhỏ lắc lắc, mày nhăn lại, trông có chút hung dữ.